Tiếng đóng cửa rất lớn khiến Lê Vãn Ca tỉnh rượu hơn phân nửa.
Cô nhìn người đàn ông giống như ngọn núi đang ép mình, vẻ mặt ngây thơ hơi say rượu, hỏi: "Mộ Thừa Huyền, anh đang nói cái gì mà gen với không gen?"
"Cô đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, vừa rồi khi cô uống rượu với đám người Trát Tây, những lời nói lúc đó là có ý gì?"
"Tôi và đám người anh Trát Tây nói rất nhiều, sao tôi biết được là anh đang chỉ cái gi?"
"Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc cô là ai, vì sao cô lại nói, Tiểu Bao là nhờ vào gen của cô, cô đừng nói với tôi là cô thật sự xem Tiểu Bao như con ruột của mình nha, hoặc là nói... nó vốn dĩ là con ruột của cô?"
Cảm xúc của Mộ Thừa Huyền có chút kích động, ảnh mắt sâu như hai ngọn lửa đang rực cháy, ngón tay dài vô ý không ngừng bóp chặt bả vai của Lê Vãn Ca.
Gần đây, những chuyện xảy ra liên tiếp khiến hắn bắt đầu nghi ngờ thân phận của người phụ nữ này.
Chỉ là trước đó từng kiếm tra DNA của cô, cho nên ép mình không nghĩ đến phương diện đó.
Nhưng bây giờ, hắn còn chưa ra tay tra xét, bản thân cô đã bại lộ rồi...
"Buông tay, anh làm tôi đau!"
Lê Vãn Ca cảm giác vai mình sắp bị bóp nát, đại não còn bị cồn làm cho tê liệt, mơ mơ màng màng, không biết mình sắp bị đại họa ngập đầu.
Cô giống như đứa trẻ, bĩu môi làm nũng với hắn, hai cánh tay tiếp tục giống như trước đó, ý muốn kéo gương mặt của hắn ra thành nụ cười, yếu ớt nói: "Mộ Thừa Huyền, đã nói với anh đừng có dữ dằn như vậy mà, người ta rất sợ đó, anh cười một cái sẽ chết sao?"
"Tôi không có đùa với cô, hỏi lại cô một lần cuối cùng, rốt cuộc cô là ai, chủ động khai báo, có lẽ tôi sẽ tha chết cho cô, nếu bị tôi tra rõ, ngày vui của cô sẽ chấm dứt, đến lúc đó cô muốn dùng công lao bù đắp lại cũng không được!"
Mộ Thừa Huyền tin chắc chắn Lê Vãn Ca đang giả say, nói gần nói xa nhưng tất cả đều là đang uy hiếp.
Không có cách nào khác, hắn thật sự rất nóng lòng, quá muốn biết người phụ nữ này có phải là người phụ nữa kia hay không.
"Anh thật sự muốn biết sao?"
Đôi mắt của Lê Vãn Ca lóe sáng, cười tủm tim nhìn hắn, cong thành trăng khuyết.
Cô ôm lấy cổ của hắn, nhón mũi chân, bờ môi dán sát vào tai của hắn, nói: "Anh muốn biết, tôi liền cho anh biết, đừng dữ dằn như vậy, bất luận anh muốn biết cái gì, tôi đều sẽ nói thật cho anh biết, ai bảo anh đẹp trai như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn có thể khiến thần hồn của tôi điên đảo..."
Hơi nóng trong miệng của cô, không ngừng thổi vào tai của Mộ Thừa Huyền, khiến lòng hắn xôn xao, máu nóng dâng lên.
Hắn cố gắng khống chế bản thân mình, thúc giục: "Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp một chút, rốt cuộc cô là ai?"
"Tôi là..."
Lê Vãn Ca ôm chặt cổ hắn thêm một chút, nhắm mặt lại.
"Cô là ai?"
"Tôi là... siêu nhân tiên nữ siêu cấp vô địch, mạnh nhất vũ trụ!"
Mộ Thừa Huyền: ".
Người phụ nữ đáng chết này, đang chơi hắn sao?
"Lê Lạc An, cô cổ tình chọc giận tôi sao, hay là phải gọi cô là Lê Văn Ca?"
Mộ Thừa Huyền vô cùng tức giận, hét to.
Nếu là bình thường, có thể Lê Vãn Ca sẽ sợ.
Nhưng hôm nay lại không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn ôm cổ hắn như cũ, không nói lại lời nào.
Mộ Thừa Huyền cho rằng cô nhất định đang rất luống cuống, sợ hãi, không biết đối mặt với hắn như thế nào.
Đột nhiên giật cô từ trên người hắn ra, sau đó. Gương mặt tuấn tú sắp tức giận đến mức tái đi rồi.
Cái này, thằng nhóc này vậy mà ngủ thiếp đi rồi?
Ngủ rất ngon, thậm chí còn khẽ ngáy, còn may là chưa chảy nước miếng.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ôm ngang cô lên đặt trên giường.
"Lê Lạc An, Lê Lạc An, tỉnh!"
Mộ Thừa Huyền để cô nằm ngang, vỗ lên mặt của cô.
"..."
Ngoại trừ tiếng ngáy xấu hổ thì cô không hề đáp lại.
Xem ra là thật sự đã ngủ thiếp đi rồi.
Sau khi Mộ Thừa Huyền cởi quần áo, giày, đắp kín chăn cho cô, thì không giày vỏ cô nữa.
Hắn ngồi bên mép giường, yên lặng nhìn người phụ nữ đang ngủ.
Không thể không thừa nhận, cô