"Lê tiểu thự, đi theo tôi... phòng cho khách bên cạnh phòng tiểu thiếu gia vẫn còn trống, Cô tạm thời ở đó cũng thuận tiện việc chăm sóc tiểu thiếu gia "
Di Lâm người giúp việc nhận lấy hành lý của Lê Vãn Ca, nhiệt tinh nói. Bà ấy rất có thiện cảm với Lê Văn Ca, cô vừa dịu dàng vừa thân thiện, rất giống với Mộ phu nhân lúc trước.
"Phòng khách là dành cho khách ở, cô là một kẻ hầu thì có tư cách gì."
Lương Ngọc Nghi càng nhin Lê Văn Ca càng thấy không thuận mắt. Người lần trước khiến bà ta ghét như vậy chính là kẻ giết người ghê tởm đổ!
"Mẹ nuôi, mẹ bớt giận, mấy chuyện này để con xử lý là được rồi."
Cố Mạn Mạn an ủi bà ta, quay người nói với di Lâm: "Tôi nhở căn nhà phía xa còn có phòng trống, côn khá rộng rãi, chị bằng bà đưa Lê tiểu thư tới đó ở?"
Bên căn nhà phía xa kia sao?"
Di Lâm tỏ vẻ khó xử.
Nơi đó không phải là nơi người ở, để Lê tiểu thu tới đó ở thì cũng hơi quá đáng.
"DỊ Lâm là cảm thấy có gi không ổn sao?"
"Cô tiểu thư, cô cũng biết, cần nhà phía xa kia..."
"Không sao, tôi thích ở xa một chút, yên tĩnh là được, di Lâm đưa tôi qua di!"
Lê Vân Ca không muốn để di Lâm khó xử liền chủ động đồng ý. Nữ chủ nhân trước đây của ngôi biệt thự này, dù địa vị thấp bé nhung tinh hình đại khải của biệt thự thì cô vẫn rất rõ.
Bên cạnh biệt thự có một căn nhà phía xa, thường ngày dùng để chứa đồ, thường ngày không ai ra vào, chuột gián hoành hành.
Điều mỉa mai nhất là bên cạnh căn nhà chính là chuồng chó.
Điều kiện phòng ốc, thậm chí còn không bằng chuồng chó.
"Lê tiểu thư, cô đừng để bụng, phu nhân chúng tôi có lòng phòng bị khá lớn, nhất định là sợ cô có ý đồ gì đối với thiếu gia chúng tôi, vì vậy có ý sắp xếp cô ở xa một chút, tôi thu dọn đàng hoàng cho cô thì cũng có thể ở được."
Di Lâm vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Căn phòng lâu năm không sửa chữa, khóa cửa đều bị gỉ, khắp nơi đều là mạng nhện, bụi bặm bay đầy tri.
"Không sao, tôi khá thích."
Lê Văn Ca điềm tĩnh đi vào.
Nơi này cũ kỹ lộn xộn, gần như không có chỗ đặt chân, nhưng so với bệnh viện tâm thần thì là thiên đường.
Cô cùng di Lâm quét dọn rất lâu mới miễn cưỡng ở được.
"Lê tiểu thư, cô thật tốt, giống với thiếu phu nhân trước đây của chủng tôi, đặc biệt thân thiện, trùng hợp là... Thiếu phu nhân trước của chúng tôi cũng họ Lê, nhiều năm như vậy rồi tôi vẫn khả nhớ cô ấy.
Di Lâm không biết vì sao liền bắt đầu thương cảm.
Có lẽ là cảm giác Lê tiểu thư này cho bả quá giống với thiếu phu nhân trước chăng?
"Cô không biết đâu, thiếu phu nhân trước của chúng tôi là một người mệnh khô, năm đó gả cho đại thiếu gia nhà chúng tôi chịu không ít khố. Lúc đó cô ấy còn bụng mang dạ chửa, thái độ của đại thiếu gia nhà chúng tôi đổi với cô ấy rất tệ, phụ nhân thì càng thường xuyên gây phiền phức cho cô ấy, nhưng cô ấy đối với mấy người hầu như chúng tôi lại rất tốt. Chưa bao giờ trút giận lên chúng tôi, vì vậy tội có chết cũng không tin thiếu phu nhân trước sẽ làm ra chuyện như giết người. Tôi luôn tin rằng cô ấy nhất định bị oan, nhưng tiếc rằng... cô ấy đã chết rồi."
Lê Văn Ca im lặng lắng nghe, mấy lời này của di Lâm khiến cô có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Trải nghiệm đau khổ trước đó giống như chuyện của kiếp trước.
"Nghe di nói như vậy, thiếu phu nhân trước của mọi người không phải đáng thương mà là ngu ngốc."
Cô cười đẳng chát, ánh mắt có chút lạnh: "Người lương thiện chưa bao giờ có được kết quả tốt. Nếu tội quen với thiều phu nhẫn trước của mọi người, tôi nhất định khuyên cô ấy đừng lương thiện như vậy."
"Lời này cũng đúng, giống như Cố tiểu thu, là một nhân vật lợi hại, ngược
lại lại có được sự yêu thương của đại thiếu gia và phu nhân của chúng tôi."
DI Lâm trải giường cho Lê Văn Ca, ngồi