"Cô muôn trùng khó khăn mới được ở lại Mộ gia, ở tại nơi chó cũng không thèm ở, chắc chắn không phải vì muốn làm kẻ hầu đầu nhỉ?"
Mộ Thừa Phong nhìn Lê Văn Ca đang đùa giỡn với chó, ý tứ sâu xa mà
hol.
Lê Vân Cạ hơi chững lại, nụ cười trên mặt vẫn ung dung điểm tĩnh: "Vậy Mộ nhị thiếu cảm thấy tôi là vì sao mà tới đây?"
"Tôi đoán..."
Anh ta cố ý kéo dài giọng, sau đó của người nói bên tai cô: "Cô là vì nhắm tới vị trí thiếu phu nhân Mộ gia, đúng không?"
"Vị trí thiếu phu nhân của Mộ gia quả thực rất mê người."
Lê Văn Ca tiếp tục chơi với con chó, nụ cười không có kẽ hở, không thừa nhận mà cũng không phủ nhận,
Anh ta không phải là kiểu người dễ đối phó, nhìn cỏ vẻ lông bông không
nghiêm chỉnh, thực ra vô cùng thông minh và nhạy bén.
So với việc khiến anh ta đa nghi thì chi bằng khiến anh ta cảm thấy cô chính là người phụ nữ hư vinh.
Vì chỉ có người phụ nữ có hinh tượng như thể này mới khiến anh ta không quá tò mò.
"Vị trí thiếu phu nhân của Mộ gia hấp dẫn thật, nhưng cô không có chút sức chịu đựng thì chắc chắn không tiếp nổi đau." Mộ Thừa Phong lúc nói tới đây thì tỉ mỉ quan sát về mặt của Lê Văn Ca, ý
tử sâu xa: "Chị dâu trước của tôi vì vị trí này mà một người đang yên đang
lành lại bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, củ vậy mà mất đi tính mạng, chị
dâu tượng lai còn chưa vào nhà mà trước tiên là hiến đi một quả thận, cổ
cảm thấy cô dựa vào cải gi?"
Bầu không khí đột nhiên có chút căng thẳng.
Dáng vệ bức người của Mộ Thừa Phong không giống trưng cầu ý kiến mà
cảng giống tra hỏi hơn.
"Vấn đề này, có lẽ cậu nên hỏi anh trai cậu."
Lê Vãn Ca đứng thẳng dậy, không hoảng loạn mà nghênh đón ảnh mắt dò xét của anh: "Nếu như anh ta đã tình nguyện để tôi ở lại, vậy thì tôi đối với anh ta mà nói chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt."
Câu trả lời của cô khiến anh ta bất ngờ.
Trên người cô có điểm rất giống chị dâu.
Nhưng càng nhiều hơn, là không giống.
Chị dâu trước yếu đuối nhát gan, là kiểu người tốt chỉ biết nhận nhịn, mà người phụ nữ này... quá tự tin ngang ngược, và còn vô cùng có tình công kich
Hoàn toàn chính là hai loại người.
Có điều anh ta vẫn không chịu dừng, không muốn bỏ qua bất ki hy vọng nào.
"Cô rất tự tìn."
Anh ta sáp gần cô thêm chút, cười như không cười nói: "Vậy cô có muốn biết, như thế nào mới có thể nhanh chóng thu phục được trái tim của anh tôi không?"
"Thế nào?"
Lê Văn Ca thật sự có chút tò mò.
Nếu cô thật sự nắm được trái tim của Mộ Thừa Huyền, vậy thì cách kế hoạch của cô càng gần thêm một buớc rồi.
Chỉ là anh là người bạc tình bạc nghĩa nổi danh của Bắc Thành.
Nhiều năm như vậy rồi, ngoài Cố Thiên Thiên ra, cô chưa thấy anh rung động với người phụ nữ nào khác.
"Råt đơn giản, trước tiên cô thu phục được trái tim tôi là được."
Mộ Thừa Phong cười vô lại mà nói.
Trong lòng của Lê Văn Ca liền điên người.
Tên nhóc này sao còn giống như lúc trước, luôn thích trêu chọc cô, miệng không có lấy một cầu nghiêm chỉnh.
Cô quay người về lại phòng, không muốn để ý tới anh ta.
Mộ Thừa Phong nhịn cười, mặt dày đi theo.
Dáng vẻ này của cô cực giống với chị dâu trước của anh ta, khiến anh ta cảm thấy vô cùng thủ vị. "Phụ nữ muốn nắm chặt lấy trái tim đàn ông, thi phải nắm chặt dạ dày của anh ta."
Mộ Thừa Phong chặn lại trước mặt cô, vẻ nghiêm chỉnh nói: "Anh tôi hôm nay không đi xã giao, CÔ nắm bắt thời gian mà nấu cho anh ấy một bữa tối, chỉ cận hầu hạ cho dạ dày anh ấy thoải mái thi con nguời và trái tim của anh ấy sớm muộn sẽ là của cô.
"Vớ vẩn!"
Lê Vãn Ca trợn mắt với anh một cái, chỉ lo chính sửa phòng ốc: "Bữa tối là việc của đầu bếp, không do tôi lo, nếu thật sự linh nghiệm như thế, vậy thì chị dâu tương lai của cậu có lẽ là đầu bếp Trương."
Lúc trước Lê Vân Ca không ít lần nấu ăn cho Mộ Thừa Huyền.
Kỹ năng bếp núc của cô rất tốt, đặc biệt là hầm canh, đó phải gọi là đình.
Nhưng tiếc là anh rất ít khi ăn đồ