Lái xe đến chỗ sâu nhất, Lê Vãn Ca phát hiện hai bên đường đều là cây tùng bách xanh xanh mướt.
"Đến rồi."
Mộ Thừa Huyền dừng xe trước một khu trồng cây cảnh, gương mặt anh tuấn, lạnh bằng không có chút sắc nào, nhìn qua có chút đáng sợ.
"Hắt xì!"
Lê Vãn Ca nơm nớp lo sợ xuống xe, vừa chạm mặt tới khí lạnh âm u, khiến nước mũi cô chảy ra.
"Mộ tiên sinh, rốt cuộc đây là chỗ nào, sao âm trầm giống như..."
Cô đang suy đoán, thì nhìn đến tấm bia mộ liền đã được kiểm chứng.
Mộ Thừa Huyền dẫn cô tới nơi này, đây là khu vườn chuyên dùng để chôn cất tro cốt người chết.
Chỉ là khu vườn này có chút đặc thù, chỉ có dựng một tấm bia mộ, trên đó có viết "Mộ Vợ Yêu Cố Thiên Thiên".
Lê Vãn Ca cứng đờ tại chỗ, hai mắt kinh ngạc nhìn gương mặt quen thuộc trên tấm bia mộ kia, toàn thân như bị đông cứng, không thể nào cử động được.
"Thất thần làm cái gì, đi lên đi."
Giọng nói của Mộ Thừa Huyền còn lạnh hơn là băng đá, truyền từ phía sau đến, giống như còn mang theo vài phần châm biếm.
Hắn như là thợ săn đã bắt được con mồi, thỏa mãn quan sát từng hành động của cô, hưởng thụ cảm giác bức cô đến điên.
"Anh... Anh dẫn tôi tới đây làm gì, chuyện này không vui chút nào!"
Lê Vãn Ca dùng một chút ý chỉ còn sót lại, run rẩy hỏi hắn.
Cho dù, trong lòng cũng đã đoán được đại khái, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, cho rằng hắn dẫn cô tới đây, có lẽ là có ý khác, ví dụ như là đơn thuần dẫn cô đến nhớ lại bộ dáng người phụ nữ hắn yêu.
"Vì sao tôi lại dẫn cô tới đây à, cô còn không hiểu sao?"
Mộ Thừa Huyền chăm chú nhìn cô, mỗi câu mỗi chữ đều giống như đi ra từ hầm băng.
"Tâm tư của Mộ tiên sinh thâm trầm như biển cả, tôi... sao tôi có thể biết chứ!"
"Cho dù tâm tư thâm trầm như biển, cũng so ra kém sự chịu đựng của cô, cô nói có đúng không... Lê Vãn Ca?"
Mộ Thừa Huyền gần như là nghiến răng nói ra, ba chữ cuối cùng đượcthốt ra từ trong đôi môi mỏng ác nghiệt của hắn.
Lê Văn Ca biết tất cả đều là kết cục đã định, cô triệt để bị bại lộ.
Đại não trống rỗng trong giây lát, cái gì cũng không nghĩ được, xoay người co chân chạy đi.
Mộ Thừa Huyền lại chỉ dùng một cánh tay, không cần tốn nhiều sức lực đã bắt cô trở về.
"Lúc này mà muốn chạy, không khỏi quá muộn rồi."
"Mộ Thừa Huyền, chuyện đã đến nước này, tôi đã không còn lời nào để nói nữa, lúc trước anh không giết được tôi, hiện tại đừng nghĩ có thể giết chết tôi, anh biết quan hệ của tôi và Kiều Tư Nam mà, nếu như tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh, còn có Quý Minh Xuyên nữa, tôi là đồ đệ mới của ông ta, giết tôi thì ông ta càng thêm không bỏ qua cho anh!"
Lê Vãn Ca dựa vào nguyên tắc "có thể cẩu thả một giây thì một giây", khoa trương khiêng ra hai tôn đại phật là Kiều Tư Nam và Quý Minh Xuyên, ý muốn kéo về một chút ý chỉ của Mộ Thừa Huyền.
Dù sao thì người đàn ông vô tình, ác nghiệt này luôn đặt lợi ích lên trên.
Xem ở mặt lợi ích, có lẽ hắn sẽ tạm thời tha cho cô một lần cũng không nhất định.
Mặc dù... quan hệ của cô và Kiều Tư Nam với Quý Minh Xuyên cũng không cứng đến mức này, nhưng mà dùng để lừa gạt Mộ Thừa Huyền có lòng dạ hẹp hòi này cũng là dư xài rồi.
"Rất giỏi, thay gương mặt, biết vũ khí lợi hại nhất của mình là cái gì."
Mộ Thừa Huyền cũng không bị chọc giận, môi mỏng trái lại nở nụ cười.
Chỉ là nụ cười này khiến Lê Văn Ca cảm thấy còn không bằng trực tiếp dùng một dao giết chết cô!
Mộ Thừa Huyền nhìn chằm chằm cô, ngón tay dài cần thận, tỉ mỉ nâng mặt cô lên, trên vẻ mặt tuấn tú là sự phức tạp khó đoán.
"Lê Văn Ca, ai có thể nghĩ tới, cô vậy mà không chết, không chỉ không chết, còn một lần nữa bò lên giường tôi, khiến tôi thần hồn điên đảo, cô nói hiện tại nên bắt cô làm cái gì mới tốt đây?"
"Anh... Anh muốn giết thì cứ giết, đừng nói những lời nhảm nhí vô dụng này, giết chết thì xem như là tôi không may, giết không chết thì hãy đợi sự phản kích khi bước đến nước đường cùng của tôi đi."
"Cái miệng này, thật ác nha, không hề có chút bộ dáng mà cô gái kia nên có, nếu không phải