Lê Văn Ca nhìn cặp mắt đỏ lên của hắn, con ngươi tràn ngập sự thù hận, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Khi tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trên giường lớn trong phòng ngủ chính ở vịnh Tú Thủy, thân thể giống như bị người ta xẻ ra rồi lại ghép lại vậy, đau đớn vô cùng.
"Rốt cuộc cũng chịu tỉnh?"
Mộ Thừa Huyền ngồi bên giường, nhìn cô không hề chớp mắt.
Ánh mắt đò, cho dù không tàn nhẫn, khát máu như trong khu mộ, nhưng vẫn rét lạnh đến cực điểm như cũ.
"Tôi còn tưởng rằng anh đã chặt đứt cổ tôi rồi chứ, không nghĩ tới anh lại tha cho tôi một mạng, cảm giác có thể hít thở thật tốt."
Lê Vãn Ca sờ lên cái cổ đau đớn, bị bóp đến mức tím xanh, cười tự giễu.
Ngón tay dài của hắn tuyệt vọng gắt gao bóp chặt lấy cô, giống như lại trải qua quá khứ đó, cảm giác sắp chết đó rõ mồn một trước mắt.
Trong nháy mắt sắp chết đó, thực ra cô rất bình tĩnh, thậm chí còn có loại cảm giác nhẹ nhõm khi được giải thoát.
Với một loại trình độ nào đó thì chết đối với cô mà nói cũng là một loại giải thoát đi.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để cho cô tùy tiện chết đi, chết đối với cô mà nói, quá dễ dàng, món hời lớn này cũng thể để cô tùy tiện nhặt được..."
Mộ Thừa Huyền duỗi cánh tay không bị thương kia ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lê Văn Ca, giọng điệu rõ ràng rất dịu dàng, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
Thân thể của Lê Vãn Ca nhịn không được mà căng ra, không có tiền đồ mà căng cứng lên, cả người đều run rẩy, thăm dò hỏi hắn: "Rõ ràng anh hận tôi, lại không chịu giết tôi, đây không phải là tự làm cho mình cảm thấy ngột ngạt sao, anh... anh giữ lại mạng của tôi thì làm được cái gì?"
"Cô vợ nhỏ ngốc nghếch của tôi, cô là người vợ danh chính ngôn thuận của tôi, cô nói tôi giữ lại mạng cho cô thì có tác dụng gì đây?"
Giọng điệu của Mộ Thừa Huyền càng thêm dịu dàng, nhưng trên gương mặt tuấn tú lại nở nụ cười lạnh, càng lúc càng đáng sợ, lộ ra sự thâm trầm người ta nhìn không thấu.
Dây thần kinh của Lê Vãn Ca gần như muốn đứt dưới sự áp lực này.
Cô cắn răng, mắt đỏ lên, cười lạnh: "Chẳng lẽ anh muốn chơi lại chiêu cũ, đưa tôi vào bệnh viện tâm thần để tra tấn sao? Nói cho Mộ Thừa Huyền anh biết, tôi đã không còn là Lê Vãn Ca lúc trước nữa rồi, anh đừng mơ có thể tùy ý tổn thương tôi như trước."
"Đừng kích động, cô là người vợ duy nhất của tôi, là bảo bối tôi đã mất mà tìm lại được, sao tôi bỏ được mà tiễn cô đi chứ, tôi hận không thể cột cô bên người, một tấc cũng không rời, bởi vì cô sẽ không biết, những năm cô "chết" này, tôi đã nhàm chán biết bao nhiêu, thậm chí tôi còn nghĩ tới chuyện móc tro cốt cô lên, lấy ra chơi đùa một chút..."
"Mộ Thừa Huyền, anh thật sự rất biến thái!"
Lê Vãn Ca không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, chỉ biết bộ dạng này của hắn rất khác thường, rất đáng sợ.
Cô tình nguyện hắn giống như trước đây, đối xử với cô lạnh như băng, thậm chí dùng những lời nói ác độc cũng được, tốt hơn. âm dương quải khí như thế này.
"Tôi biến thái, chỉ tiếc cô "chết" quá sớm, còn chưa được sự biến thái của tôi."
Bàn tay vốn dĩ đang vuốt ve gương mặt Lê Văn Ca, chậm rãi di chuyển xuống, phủ lên bờ môi của cô, ý vị thâm trường nói: "Nhưng mà, ông trời thương hại sự khổ tâm của tôi, để cô khởi tử hoàn sinh, tôi sẽ cố gắng để cô tham khảo tôi biến thái đến mức nào."
Lê Vãn Ca cho rằng cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ là dầu sôi lửa bỏng, sống không bằng chết.
Nhưng Mộ Thừa Huyền không hổ là Mộ Thừa Huyền, vĩnh viễn không ra bài theo lẽ thường.
Trên miệng hắn la hét là hận cô muốn chết, muốn tra tấn cô như thể này, như thế kia, bảo thù cho Cố Thiên Thiên như thế nào, nhưng lại làm ra một loạt chuyện khiến cô không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như, rõ ràng hắn bị thương lại còn dùng cái tay không bị thương còn lại làm sủi cảo cho cô ăn.
Ví dụ như rõ ràng hắn không thích xem phim, lại rất nhiều đêm, bá đạo ép cô ngồi ở ghế sofa, ép cô xem phim với hắn.
Ví dụ như, rõ ràng hắn ghét mèo đến chết, lại ôm con mèo đen nhỏ cô nhặt về vào trong lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Ông trời ơi, hiện tại Lê Vãn Ca chỉ muốn hô to vài tiếng "ông trời ơi", ai có thể nói cho