"Ha ha, người phụ nữ thuộc về mình anh?"
Khi Kiều Tư Nam nghe được câu này, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất Trái Đất, cười đến người gập lại.
"Cậu cười cái gi?"
Mộ Thừa Huyền nhắn mày, khí thế hung ác trừng mắt với Kiều Tu Nam.
Kiều Tư Nam cười khiến hắn rất không thoải mái, nếu không phải lấy đại cục làm trọng, hắn đã sớm đánh cho răng Kiều Tư Nam rụng hết!
"Mộ Thừa Huyền, chẳng lẽ anh không cảm nhận được bây giờ anh nói những lời này là quả muộn màng rồi sao?"
Kiều Tư Nam thu lại nụ cười, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, nắm chặt tay, chất vấn Mộ Thừa Huyền: "Anh có tư cách gì, nói cô ấy là vợ của anh, năm đó anh đầy cô ấy vào bệnh viện tâm thần, trơ mắt nhìn cô ấy bị lửa thiêu đến chết, sao anh không nghĩ tới, cô ấy là vợ của anh?"
"Ha ha, nghe giọng điệu của cậu, thì ra đã sớm biết thân phận thật sự của cô ấy, nếu như tôi đoán không sai, lần kiểm tra ADN trước đó cũng là do tự cậu tìm người động tay động chân, đúng không?"
"Không sai, là tôi tìm người động tay động chân."
Kiều Tư Nam bày ra vẻ mặt bình tĩnh thừa nhận, cười lạnh: "Nếu như tôi không làm như vậy, ai biết được anh sẽ lại làm chuyện điên rồ gì với cô ấy, loại người như anh, không phải người, mà là cầm thú, ngay cả vợ của minh, mẹ của con mình, đều đuổi cùng giết tận như vậy, anh không sợ sẽ gặp báo ứng sao?"
"Ha ha, cậu cũng biết cô ấy là vợ của tôi, là mẹ của con trai tôi à, cho nên cô ấy có liên quan gì đến cậu, tôi đối xử với cô ấy như thế nào thì có liên quan gì tới cậu, cậu nhúng tay vào chuyện này, không phải là có mưu đồ gì à, cần gì phải nói bản thân mình thành vĩ đại như thế, đương nhiên tôi không bằng cầm thủ, nhưng it ra còn quang minh chính đại hơn loại người ngụy quân tử âm hiểm như cậu."
Mộ Thừa Huyền không thay đổi sắc mặt, hai tay đút túi, từng câu từng chữ trả lời rất sắt bén.
Bộ dáng ngạo mạn, cuồng vọng này, chẳng hề có bộ dáng hối hận gì, đã triệt để chọc giận Kiều Tư Nam.
Hắn cắn chặt răng, hung ác giơ nắm đấm lên, đánh về phía Mộ Thừa Huyền.
"Mộ Thừa Huyền, anh đúng thật là người vô tinh nhất tôi từng gặp, tôi cảm thấy không đáng thay cho Vân Ca, năm đó tôi không giết chết anh là sai lầm lớn nhất của tôi, hôm nay tôi nhất định phải liều mạng, chỉ có anh chết, Vân Ca mới có thể hạnh phúc!"
Mộ Thừa Huyền linh hoạt né, tránh thoát một đấm đang vung tới của Kiều Tư Nam, môi mỏng nở nụ cười châm biếm: "Thì ra Kiều nhị thiếu đào hoa, phỏng đãng trong mắt người đời lại là một người si tình, đã sớm nhớ thương vợ của người khác... Cậu cho rằng cậu đánh cược toàn bộ Kiều thị để đối địch với tôi, cô ấy sẽ cảm động sao, cũng quá ngây thơ rồi, cậu căn bản không biết, Lê Vãn Ca cô ấy là người như thế nào!"
"Anh sai rồi, tôi hiểu rõ cô ấy là người như thế nào hơn bất kỳ kẻ nào, anh mới là người không hiểu cô ấy nhất trên đời mình, đáng tiếc tấm chân tình cô ấy đối với anh, không bằng đem cho chó ăn!"
"Chân tình?"
Mộ Thừa Huyền đột nhiên giống như bị chạm vào nghịch lân của mình, cảm xúc bình tĩnh ban đầu, đột nhiên liền không kiểm soát được nữa, vươn tay nắm lấy cổ áo của Kiều Tư Nam, đuôi mắt đỏ lên: "Nếu cô ấy có nửa phần thực lòng với tôi thì sẽ không liên hợp với người phụ thân xảo quyệt kia của cô ấy, bày ra một vở kịch, khiến cho tôi trở thành trò cười của toàn bộ Thành Bắc, nếu cô ấy có nửa điểm thật lòng với tôi, liền sẽ không dùng cách thức tàn nhẫn như vậy, giết chết người phụ nữ tôi yêu nhất, nếu cô ấy có nửa phần thật lòng với tôi, liền sẽ không giả chết, trốn tránh tôi nhiều năm như vậy... Lê Vãn Ca cô ấy làm gì có chút thật lòng nào, từ đầu đến cuối đều chỉ là "tâm kể" mà thôi, cô ấy chỉ vì tư lợi mà thôi, người phụ nữ vô tình vô nghĩa đó!"
"Mộ Thừa Huyền, anh kích động như vậy làm gì, có phải chột dạ hay không, có phải hồi hận hay không, có phải không dám đối mặt với những nghiệt ngã mà tự mình làm ra hay không?"
Kiều Tư Nam rất ít khi thấy được Mộ Thừa Huyền mất khống chế như vậy, trái lại còn dễ coi hơn nhiều so với bộ dáng ngạo mạn, cuồng vọng kia.
It nhất hiện tại hắn mới là người, chứ không phải là cầm thú máu lạnh