"Tiểu Bao, con đi đâu thế?"
Lương Ngọc Nghi thấy Tiểu Bao chạy mất cũng vội đứng dậy đuổi theo.
"Mẫu thân đại nhân, kệ tên nhóc đó đi. Mẹ quá cẩn thận với nó rồi, loại quan niệm này rất cũ rồi, phải sửa."
Mộ Thừa Phong kéo bà ta lại, ấn bà ta ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.
Cố Mạn Mạn rất nhạy cảm mà phát giác ra được chuyện bất thường, cô ta nhìn món ăn trên bàn một cái, hỏi Mộ Thừa Phong: "Xem ra, Thừa Phong tối nay có kinh hỉ muốn cho chúng tôi?"
"Kinh hi thì không có, nhưng nàng tiên ốc thì có một người."
Mộ Thừa Phong thần thần bị bí.
"Cậu bình thường chút."
Mộ Thừa Huyền trợn mắt với Mộ Thừa Phong một cải.
Bất giác lại gắp thêm một đũa thức ăn, đưa vào miệng mà thưởng thức.
Anh vẫn luôn không có hứng thú với đồ ăn, có lẽ là sơn hào hải vị ăn nhiều rồi, ngược lại đổi với thức ăn không có kỳ vọng gi.
Nhưng mùi vị này anh lại rất thích.
Có một loại cảm giác khiến anh yên tâm.
Giống như thông qua mùi vị của món ăn có thể tưởng tượn ra người nấu, nhất định là một cô gái ấm áp lương thiện.
Giống như tên nhóc Mộ Thùa Phong đã nói có mùi vị của gia đình.
Một lát sau, Mộ Tiểu Bao lúc nãy vừa chạy đi lại kéo Lê Vān Ca đi vào phòng ăn.
"Mami, mấy món này đều là mẹ nấu sao? Cực kỳ ngon nhé, Tiểu Bao ăn mà căng bụng rồi, không tin thi mẹ sở xem."
Cậu nhóc vừa nói vừa làm như không có ai mà vén áo lên, nhiệt tình mời Lễ Vân Ca sờ thử.
"Cái gì, mấy món này là cô nấu? Ai cho phép cô vào nhà bếp?"
Lương Ngọc Nghi liền biến sắc, chỉ vào mặt Lê Văn Ca mà giáo huấn.
"Nghe Mộ nhị thiếu nói, mọi người ăn chán đồ tây, thích món ăn bình thường một chút, đúng lúc tôi khá giỏi nấu món trung, liền tự mình cố gắng lắm mấy món, đều là những nguyên liệu giải nhiệt tốt cho dạ dày, hy vọng mọi người thích."
Lê Văn Ca bình tĩnh nói, trả lời rất đúng mực.
"Cô nấu?"
Cập nhật chương mới hàng ngày trên Truyện88
Mộ Thừa Huyền có chút kinh ngạc, tay cầm đũa cứng đờ tại chỗ.
Mấy món này cư nhiên lại là cô ta làm?
Loại người hám lợi như cô ta, không giống với "ấm ấp lương thiện" chút nào cả!
Vô cùng tò mò, cô ta rốt cuộc có bao nhiêu mặt mà anh chưa thấy?
"Mộ tiên sinh, mấy món này đều là tôi nấu, mùi vị anh có thích không?"
Lê Văn Ca đứng bên cạnh Mộ Thừa Huyền, hơi cong người, chỉ mấy món ăn trên bàn.
Mái tóc dài như suối xõa xuống vai cô, hương thơm nhàn nhạt vờn quanh, như có như không mà trêu ghẹo gì đó.
Bụng dưới của Mộ Thừa Huyền dâng lên một dòng chảy nóng.
Có loại xúc động muốn đè cô xuống bàn ăn mà ăn sạch.
Hoang đường, nhưng nguyên thủy
Đúng là không dễ có được thì càng muốn có.
Người phụ nữ đáng chết, đúng là có mánh khóe!
Sóng ngầm giữa hai người quả mức rõ ràng, người bên bàn ăn, ngoài Mộ Tiểu Bao ra thì gần như đều có thể cảm nhận được.
Vẻ mặt của Cổ Mạn Mạn đã rất khó coi.
Nhưng ngại việc Mộ Thừa Huyền có mặt ở đây, cô ta phải duy trì dáng vẻ đoan trang phóng khoảng, nên cũng không tiện nổi điên.
Chỉ đành tỏ vẻ đáng thương, không ngừng nhìn về Lương Ngọc Nghi ngồi đối diện.
Bên phía Lương Ngọc Nghi thì sớm đã tức điên,
Bà ta "bốp" một cái, vỗ đũa lên trên bàn ăn, hét lên với Lê Văn Ca: "Kẻ hầu như cô có tư cách gi mà nói chuyện, còn không mau cút đi, đừng làm tôi mất khẩu vị"
Lê Văn Ca tỏ vẻ ủy khuất, vành mắt đỏ lên, thanh âm nức nghẹn: "Xin lỗi Mộ phu nhân, là tôi không hiểu chuyện, đã quên thân phận của mình, giờ tôi sẽ lui xuống, mọi người từ từ dùng bữa."
"Hức húc hức, mami mẹ đừng đi!"
Tiểu Bao kéo lấy tay Lê Văn Ca không buông, bĩu môi, giống như một ông cụ non mà kháng nghị với Lương Ngọc Nghi: "Bà nội không ngoan nhé, mami nấu cơm đã rất vất vả rồi, nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, còn bị dao cắt phải tay, bà không được hung dữ với mami, nên cảm ơn mami, cổ giáo đã nói, người hiều cắm ơn mới tuyệt nhất!"
"Tiểu Bao, cái đứa trẻ này, sao lại ăn nói lung tung,