Lê Vãn Ca mất nửa ngày trắc trở, cuối cùng cũng tới được nơi của vị thần y mà Cố Mạn Mạn nói.
Chỉ là vị thần y này giống như những gì Cố Mạn Mạn nói, hành tung bất định, không tùy tiện gặp người.
Cô đứng bên ngoài phòng khám của thần y, đợi hẳn ba bốn tiếng mới có một cậu nhóc nho nhã, mặc áo dài màu xám mở cửa ra.
"Cô về đi, sư phụ chúng tôi hôm nay không khám."
"Tôi biết thần y không tùy tiện thăm khám, chỉ kê thuốc cho người có duyên, tôi chỉ muốn gặp ông ấy một chút, cụ thể có duyên phận hay không, ông ấy cũng phải gặp tôi mới quyết định được, đúng không?"
Cô vừa mệt vừa đói lại không muốn từ bỏ.
"Mỗi ngày người giống như cô nhiều không kể, cô nếu thật sự muốn đợi thì cứ đợi đi."
Sau khi cậu ấy nói xong thì rất lạnh lùng mà đóng cửa lai.
Cô cả ngày không ăn gì, thậm chí ngay cả nước cũng không uống một ngụm, dưới ánh nắng gắt, cứ ngây ngốc đợi cho tới tận chiều tối.
Mắt thấy trời sắp tối rồi.
Mộ Thừa Huyền nói, tài xế đúng tán giờ tối sẽ tới Mộ gia đón cô, cô bắt buộc phải xin được thuốc trước khi tài xế tới.
"Haiz, cô cũng quá thành thật rồi, có gặp người tới xin thuốc, nhưng chưa gặp người vì xin thuốc mà ngây ngốc đợi cả ngày. Nói thật với cô vậy, sư phụ chúng tôi lên núi hái thuốc rồi, cô có thể tìm thấy ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ phá lệ mà kê cho cô đơn thuốc duy nhất mà ông ấy kê trong năm nay.
Cậu nhóc lúc nãy giống như bị thành ý của cô cảm động, cuối cùng cũng tiết lộ chút hành tung của thần y.
"Lên núi hái thuốc?"
Cô có chút nghi ngờ cách nói này.
Bình thường thầy thuốc đi hái thuốc đều là buổi sáng, đến trưa cũng đã về rồi, sao vị thần y này... hái cả ngày mà cũng không thấy người đâu?
Sắc trời dần tối, lúc này đi lên núi tìm cũng khá nguy hiểm.
Cô nhìn đồng hồ, còn ba tiếng nữa là tới tám giờ, vẫn xem như dư dả.
Cô nghĩ một chút vẫn quyết định lên núi tìm thử.
Lúc thật sự lên đến núi, Lê Vãn Ca liền hối hận.
Ngọn núi này dù nằm ở ngoại ô, không tính là xa lắm, nhưng lại rất cheo leo, hơn nữa cây cỏ rậm rạp, ngay cả một bóng người cũng không có, vô cùng đáng sợ.
"Thần y... thần y."
Cô một đường lên núi, luôn miệng gọi, cũng xem như là tăng dũng khí cho mình.
Đường núi không dễ đi, cô ngã mấy lần, cánh tay bị đập chảy máu, trên người cũng bị rất nhiều côn trùng cắn, nổi nút đỏ, chỉ có thể dùng bốn chữ "vô cùng thê thảm" để hình dung.
Nhưng cô không hối hận, cũng không lựa chọn rút lui.
Trước khi tới cô đã thầm quyết tâm nhất định không thể trở về tay không.
Chỉ có xin được thuốc thì thái độ của Lương Ngọc Nghi đối với cô mới sẽ thay đổi, đồng thời cũng có thể đánh mạnh vào mặt Cố Mạn Mạn, cô mới có thể tiếp tục ở lại Mộ gia.
Chỉ là cô không phát hiện ra, nơi cách cô khoảng 50m, có một người đàn ông thân hình cao lớn, vẫn cứ âm thầm đi theo cô.
"Người đẹp, một mình leo núi à? Có cần anh đi cùng em không?"
Lúc Lê Văn Ca phát giác ra được thì người đàn ông đó nở nụ cười để tiện mà nhào về phía cô.
Mộ Thị.
Tài xế của Mộ Thừa Huyền đúng tám giờ trở về Mộ
trạch.
"Lão Vương, ông là tới đón Lê tiểu thư sao? E là phải phí công một chuyến rồi."
Cố Mạn Mạn vẻ đáng tiếc mà nhìn xế lão Vương, lắc đầu: "Lê tiểu thư hôm nay cũng không biết đã chạy đi đâu, ca ngày không thấy tăm hơi, cũng không lo cho Tiểu Bao... đến bây giờ còn chưa trở về."
"Lê tiểu thư chưa quay về sao?"
Lão Vương tỏ vẻ nghi ngờ: "Không nên vậy chứ, Mộ tiên sinh đặc biệt dặn dò, bảo cô ấy tôi nay đi cùng cậu ấy tới một nơi nữa!"
"Thật sự chưa về, không tin thì ông có thể đi tìm xem, không thì ông gọi điện hỏi Thừa Huyền xem, là hoàn cảnh nào cần