Xe chạy ra khỏi khu biệt thự cao cấp, đi vào thành phố ánh đèn rực rỡ, cuối cùng dừng lại trước cổng của một câu lạc bộ cao cấp.
"Lê tiểu thư, đến rồi, Mộ tiên sinh bảo cô tới phòng bao số 1 tầng 4 tìm cậu ấy."
Lão Vương nói với Lê Vãn Ca.
"Được."
Cô gật đầu, xách túi mở cửa xuống xe.
Được một nhân viên nam dẫn đường, cô tới phòng bao số 1 tầng 4.
Từ xa liền có thể nghe thấy âm thanh cười đùa náo nhiệt từ trong phòng bao truyền tới, khói thuốc men rượu tản ra, lộ ra sự xa hoa đồi truy
Lê Vãn Ca chau mày, trong lòng có chút không thoải mái.
Cô rất không thích những nơi thể này, đặc biết không thích đàn ông ở những nơi này.
Loại nơi này, chỉ có nam quyền, nữ giới giống như chỉ là đồ chơi tạo niềm vui cho bọn họ, gần như không có tôn nghiêm gi cả.
Mộ Thừa Huyền bảo cô tới nơi này, cô đại khái cūng đoán được là ý gi.
Chỉ là dù không thích thi cô cũng không thể lùi bước, chỉ có thể cố gắng mà đi vào.
Trước khi đi vào, cô mở túi xách ra, lấy ra một cây son, cố ý tô đậm đôi môi.
Cảm giác này giống như mình sắp lên chiến trường, mà thêm đầy đạn
vậy.
Sẽ khiến cô càng tự tin, càng ung dung.
"Mộ tiên sinh, ngại quá, tôi tới muộn rồi."
Lê Vãn Ca đẩy cửa ra, phong tinh vạn chủng mà đi vào, lời còn chưa nói hết, nụ cười liền cứng trên mặt.
Cô hoàn toàn không ngờ, người đàn ông ngồi giữa phòng bao lại là người anh trai mà cô đã nghe ngóng rất lâu nhưng không có thông tin gi
Anh trai của cô, người anh trai ruột cưng chiều cô như công chúa!
Nhiều năm như vậy, sau khi cô bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, lần đầu tiên gặp anh.
Trên giang hồ có đồn ràng cả nhà anh trai bị Mộ Thừa Huyền báo thù, bị ép ra khỏi Bắc Thành, phiêu bạt khắp nơi.
Cũng có tin đồn, anh trai đã không chịu được biến cố của gia đình mà trở thành kẻ điên giống cô, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Càng có tin đồn anh trai không chịu được trách nhiệm nặng nề liền lựa chọn tự sát.
Bất luận thế nào, trái tim cô lúc này cũng xem như đã bình ổn lại.
Ít nhất anh trai còn sống, yên ổn mà sống.
Dù nhìn có vẻ rất vất vả và bươn chải, giống như đã già đi mười tuổi, nhưng ít nhất vẫn còn sống.
"Đúng đấy làm gl, qua đây!"
Mộ Thừa Huyền ngồi ở chính giữa phòng bao, tự có khí thế uy nghiêm, là nhân vật mà mọi người tung hô.
Lê Văn Ca chỉ để mình mất khống chế hai giây, rất nhanh liền điều chỉnh lại trạng thái tốt, làm như không có gì mà đi qua anh trai Lê Cảnh Hàng, yêu kiều mà bước đến bên cạnh Mộ Thừa Huyền,
"Xin lỗi nhé, Mộ tiên sinh, tôi sao nghĩ tới có nhiều người như vậy,
người ta xấu hổ mà!"
Tiếng nũng nịu này của cô hình như rất đúng với khẩu vị của những đàn ông khác, bọn họ liền ồn ào hò hét.
"Mộ tổng, đây chính là cô gái tài giỏi mà trong giới gần đây bàn luận xôn xao đã dùng mấy chai rượu mà giành lại miếng đất đó từ trong tay Kiều nhị gia cho anh đấy sao? Quả nhiên trăm nghe không bằng một
Chương 25: Tim Của Cô Đau Quá
thấy!"
"Nhìn cái cơ thể nhỏ nhắn này xem, sức câu dẫn người chắc canh là hạng nhất, cũng chẳng trách Kiều nhị gia trác táng đã quen cũng không chịu được."
Mộ Thừa Huyền mím môi, khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra cảm xúc gi.
Bàn tay lớn nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo nhẹ một cái liền kéo cô vào trong lòng.
Ngón tay dài ung dung kẹp một cây thuốc, nhả khói, tùy ý nói chuyện với người khác.
Phụ nữ đối với anh mà nói, giống như chỉ là một con thú cưng, không
cần phải quan tâm quả nhiều.
Lê Vãn Ca bất an mà ngồi trên đùi anh, không dám động đậy lung tung, cũng không dám tùy tiện nói chuyện, ánh mắt dè dặt mà nhìn về phía anh trai.
Rất rõ ràng, hoàn cảnh của anh trai rất khó khăn.
Người khác đều là ngồi, anh trai thì đúng, không ai để ý đến anh ấy.
Năm đó đại thiểu gia Lê gia phát triển mạnh mẽ, đi tới đâu cũng là tâm điểm nịnh nọt của mọi người, lúc này thậm chí còn không bằng những cô bồi rượu.
"Nói ra,