Xe chạy thẳng vào gara, bỏ lại cô ở phía sau.
Lê Vân Ca thở hổn hển mà đuổi theo, ngã sấp mặt liền mấy cái mới dùng tốc độ nhanh nhất mà chặn lại người đàn ông vừa xuống xe.
"Mộ Thừa Huyền, chúng ta... chúng ta nói chuyện chút!".
Cô vươn hai tay ra chặn trước người đàn ông cao như núi, sắc mặt khó coi tới cực điểm này lại.
"Cô gọi tôi là gi?"
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng hỏi.
"Mộ... Mộ Thừa Huyền?"
Lê Văn Ca vốn đang khá bực bội, bị anh trừng một cái liền xẹp xuống.
"Ai cho cô cái gan gọi thắng tên tôi?"
Anh hừ lạnh một tiếng: "Xem ra là tôi khiến cô sinh ra ảo giác, thật sự cho rằng mình khác với người khác rồi. Ghét nhất phụ nữ không tự lượng sức. Cút ra khỏi Mộ Thị ngay, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Người đàn ông này ăn phải thuốc sủng á? Cô cũng đâu có làm gì, tính khi nóng như vậy, nói trở mặt liền trở mặt?
"Mộ Thừa..."
Cô dừng một lát, dè dặt mà kéo lấy góc áo anh: "Mộ tiên sinh, sao vậy? Tôi lại làm gì sai rồi? Anh nói với tôi, tôi xin lỗi, tôi suy ngẫm, tôi sửa đổi, chỉ xin anh đừng có ngô lơ tôi."
Cô đáng thương mà chọc chọc ngón tay, dáng vẻ nũng nịu, bất kể đàn
ông sắt đá nào cũng đều hòa tan ngay. Chỉ là Mộ thừa Huyền là phiên bản tiến hóa của đàn ông sắt đá, gần
như không có cảm giác gi với kiểu nũng nịu này của phụ nữ.
"Tránh ra!"
Anh lạnh lùng ra lệnh.
Chương 31: Cơ Thế Của Cô
"Tôi không tránh, anh còn chưa bớt giận, tôi không thể để anh giận như
vậy cả đêm mà ngủ được."
"Tôi bảo cô tránh ra!"
Anh không thương hoa tiếc ngọc mà đầy cô ra một bên,
Lê Vân Ca lại bị Mộ Thừa Huyền đẩy ngã lần nữa, đầu gối vừa đúng đụng vào hòn non bộ bên cạnh, có chút bị rách da.
"Đau quá, chảy máu rồi!"
Cô kêu ỏm củ tỏi.
Mộ Thừa Huyền chỉ để lại cho cô bỏng lưng, làm như không nghe thấy
gl.
"Lê tiểu thư, cô mau đứng dậy đi, tối nay quả thực cô có chút quả đáng, đứng nói Mộ tổng tức giận, tôi cũng giận nữa."
Lão Vương nhin cô, có chút thất vọng mà lắc đầu,
"Hà, tôi làm gì rồi?"
Cô không hiểu gì cả.
Đây rõ ràng là cô bị anh nhẫn tâm bỏ rơi, sao lại nói giống như cô làm chuyện gì tội lỗi ghế gớm lắm vậy? "Phụ nữ, cho dù có đẹp thế nào, biết làm nũng thế nào, cuối cùng vẫn phải một lòng mới là đáng yêu nhất. Điểm này... nhiều năm như vậy rồi,
hình như chỉ có thiếu phu nhân trước của chúng tôi làm được, tôi còn
tưởng cô là cùng một kiểu người với thiếu phu nhân trước của chúng
tôi, không ngờ..."
Lão Vương nói tới đây, rất nghiêm túc mà nói: "Phụ nữ đa tình, kết cục sẽ rất thảm, Lê tiểu thư cô tụ mà xem vậy!"
Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lê Văn Ca từ đầu tới cuối đều không hiểu mô t gi, chỉ cảm thấy Mộ Thừa Huyền rất tức giận, tức đến mức bảo cô đi ngay.
Chương 31: Cơ Thế Của Cô
Như thế này sao được chứ, cô bắt buộc phải dùng thời gian ngắn nhất dỗ dành anh nguôi giận.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô đi vào phòng bếp, lục đục cả nửa ngày, làm ra được một ly hồng trà chanh, sau đó mặt dày mà chạy tới phòng của Mộ Thừa Huyền mà gõ cửa.
"Mộ tiên sinh, mở cửa đi, đưa thức uống đặc biệt ngày hè tới cho anh đây."
Cửa đóng chặt cứng, không có chút hồi âm nào.
"Mộ tiên sinh, anh mở cửa đi, tôi sai rồi, xin cho tôi một cơ hội chuộc tội!"
Vẫn không có hồi âm như cũ.
Cứ như vậy, kiên trì mấy lần, vẫn không có hồi âm.
Người đàn ông này, đúng là giận ghẽ thật!
Cô sắp từ bỏ thì vào lúc này, Mộ Thừa Huyền lại đi ra từ phòng sách ở bên cạnh.
"Ha..."
Vẻ mặt của cô liền cứng lại.
Vậy là cô cử gõ nhầm của mãi? Chẳng trách không có hồi âm.
"Nửa đêm cô ồn cái gi?"
Khuôn mặt anh vẫn có lớp sương giá, chỉ là tốt hơn lúc ở gara một
chút.
"Tôi..."
Cô củi đầu, chạy tới trước mặt anh, thấp kém mà đưa ly hồng trà chanh mình