Cơ thể Lê Vãn Ca hơi run, giống như một con cừu non rơi vào bẫy, dốc hết sức tìm đường thoát.
"Mộ tiên sinh, tôi..."
"Đừng nói với tôi vẫn còn đến kỳ."
Ngón tay dài của Mộ Thừa Huyền chặn môi cô lại, thanh âm lãnh khốc: "Cơ hội cuối cùng chứng minh cho tôi, nếu không muốn thì lập tứ dọn đổ đi ngay."
Anh không có nhẫn nại mà vờn tiếp với cô.
"Đồ ăn" có ngon miệng đến thế nào đi nữa, đợi quá lâu cũng sẽ biến vị.
Càng huống hồ, người phụ nữ này còn nguy hiểm như vậy, ai biết được ăn cứ vào có bị trúng độc mà chết hay không?
Anh nói xong liền đi về phía phòng minh,
Lê Vân Ca nhìn bóng lưng cao lớn mà lạnh lùng của anh, nội tâm đắn do.
Bọn họ rõ ràng là gần như vậy, nhưng lại giống như cách cả ngàn núi
vạn sông.
"Không vào hang cọp không bắt được cọp con, muốn có được thu hoạch thì luôn phải có chút hy sinh!"
Bên tại nhớ lại lời dặn dò trước khi đi của Kiều Tư Nam.
Cô cắn răng, đi theo.
"Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi?"
Mộ Thừa Huyền nhìn thấy cô vào theo, lộ ra nụ cười hài lòng.
Trong phòng rất tối, không mở đèn, lại càng tăng thêm ái muội.
Anh không nói gì cả, mỗi mòng trực tiếp hôn lên môi cô, bàn tay to nóng như lửa tủy tiện sở mò, dẫn dắt cô đi về phía giường.
Thế giới của người trưởng thành là trực tiếp như vậy.
"Mộ tiên sinh..."
Cơ thể của Lê Văn Ca trực tiếp bị anh đẩy lên giường.
Cô rất căng thẳng, cắn chặt răng, giống như tráng sĩ sắp chết.
Đột nhiên, trong chăn có thứ gì đó động một cái.
"Daddy, không cho phép ức hiếp mami!"
Mộ Tiểu Bao giống như tiểu anh hùng, hùng hục chui từ trong chăn ra, tay nhỏ chống nạnh chặn lại trước người Lê Văn Ca.
"Sao con lại ở đây?"
Mặt Mộ Thừa Huyền đen si, tiện tay mở đèn.
"Tiểu Bao ở đây đợi daddy trở về, Tiểu Bao rất sợ, không dám ngủ một
minh.
Tên nhóc đáng thương nói.
Lê Văn Ca xấu hổ muốn tim một cái lỗ mà chui xuống, nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo bị người đàn ông làm loạn.
"Về phòng minh ngủ."
Mộ Thừa Huyền chỉ về phía cửa, nói với Mộ Tiểu Bao.
"Hức hức hức, không muốn, Tiểu Bao sợ!"
"Đã xảy ra chuyện gì? Trước đây con không phải là đứa trẻ dinh người như vậy."
Mộ Thừa Huyền nhiu mày, phát giác ra chỗ không đúng.
Tiểu Bao từ nhỏ đã rất độc lập, lúc ba tuổi đã ngủ một mình, chưa bao giờ đòi ngủ với anh.
Tối nay tên nhóc này cứ luôn miệng nói sợ, nhất định đã xảy ra chuyện
gì rồi.
"Mộ tiên sinh, anh đừng hung dữ với Tiểu Bao, tôi đoán cậu bé đã bị
dọa rồi, đều tại tôi..."
"Tại cô?"
Anh nhìn cô.
Lê Văn Ca do dự một lát quyết định nói lại với anh sự thật.
"Sáng nay, tôi nghe cô giáo Cổ nói phía nam có một vị thần y, có thể chữa bách bệnh, chỉ là rất khó xin được thuốc. Tôi nghĩ sức khỏe của Mộ phu nhân không tốt, muốn thử một lần, xem có thể xin được thuốc không, để sức khỏe của Mộ phu nhân nhanh chóng binh phục. Kết quả vị thần y đó quả thực hành tung bí ẩn, trời tối rồi mà còn ở trên núi hải thuốc. Tôi mặc trời tối, liền đi lên núi tìm ông ấy, kết quả là gặp phải người xấu, suýt chút bị... may mà Tiểu Bao tới kịp thời, đưa cảnh sát tới, cứu tôi một mạng!"
Cô nói tới đây thì ngay chính mình cũng không dám tin.
Ai có thể ngờ chứ, nơi san hoang hẻo lánh, gọi trời trời không hay, gọi đất đất không đáp, lúc bị một tên cường hãn lôi vào trong bụi cỏ, tưởng minh chỉ có một con đường chết thì một đứa bé đưa bốn năm người cảnh sát tới, xuất hiện trước mặt minh.
Khung cảnh đó, quả thần kì rồi!
"Tiểu Bao đã cứu cô?"
Mộ Thừa Huyền chau mày, giống như cô, không thể nào tin nổi.
Anh sao mà không biết, đứa con trai cả ngày chi biết nghịch ngợm này của