"Cô giáo Cổ, đừng xấu hổ mà, cô là một người tốt, nên tự hào nhận lời khen của chủng con, Tiểu Bao muốn tặng cô một bông hoa đỏ lớn nhé."
Khuôn mặt mập vô hại nở nụ cười vô hại đó của Mộ Tiểu Bao, bàn tay
nhỏ lục lọi trên người Cố Mạn Mạn: "Điện thoại của cô có phải ở trong
túi của cô, Tiểu Bao mở ra giúp cố!"
"Đúng!"
Thấy Tiểu Bao sắp cướp được điện thoại qua, sắp thành thạo mà mở khóa màn hình.
Mặt của Cố Mạn Mạn lúc đỏ lúc trắng, muốn chết đến nơi rồi.
"Đừng náo loạn nữa!"
Mộ Thừa Huyền vào giây phút cuối cùng liền lạnh lùng đoạt lấy điện thoại từ trong tay Tiểu Bao, không chút do dự mà ấn tắt màn hình, trả lại cho Cố Mạn Mạn.
"Em về phòng ngủ đi."
Anh vẻ mặt âm trầm nói với cô ta.
"Được... được rồi."
Cố Mạn Mạn thấp thỏm mà nhận lấy điện thoại, giống như chạy trốn mà vội chạy ra ngoài.
"Đừng đi mà, cô giáo Cố, Tiểu Bao còn chưa tặng cô hoa đỏ lớn nữa!"
Mộ Tiểu Bao cái chân nhỏ muốn đuổi theo Cổ Mạn Mạn, lại bị Mộ Thừa Huyền bế ngang eo lên.
"Mộ Tiểu Bao, nửa đêm rồi, con náo loạn đủ chưa?"
"Tiểu Bao không làm loạn, daddy nhìn điện thoại của cô giáo Cổ thi sẽ hiểu tất cả."
Mộ Tiểu Bao đạp cải chân ngắn, khuôn mặt nhỏ giận đùng đùng.
Daddy sao lại ngốc như vậy, rõ ràng có người xấu muốn ức hiếp mami, cũng không trút giận giúp mami, tức chết cậu rồi!
"Đừng tưởng bố không biết con đang nghĩ cái gì, chút mánh khỏe đỏ trong đầu con, bổ cũng không phải lần đầu biết."
Hai bố con, lai đối đầu rồi.
Im lặng đứng bên cạnh, từ đầu tới cuối không chen vào.
Rất rõ ràng, Mộ Thừa Huyền biết hết nhưng anh hình như không muốn truy cứu.
Anh rất bảo vệ Cố Mạn Mạn, bảo vệ nhiều hơn so với tưởng tuợng của cô.
"Về phòng con mà ngủ ngay, kiểm điểm lại cho tốt, cả ngày con đã làm cái gì, lại dám một mình trốn khỏi trường đua ngựa, xem ra... bố phải sắp xếp cho con mấy vệ sĩ mới được."
Mộ Thừa Huyền lạnh mặt đưa cậu nhóc ra ngoài của tiện tay đóng cửa
lai.
"Mami, mẹ ngủ cùng Tiểu Bao, daddy rất xấu, không biết bảo vệ mami
gì cả, chúng ta không cần daddy nữa."
Mộ Tiểu Bao giống như một con chạch, lúc cửa sắp đóng lại mà chuồn vào trong, kéo lấy tay Lê Vãn Ca, muốn có cách xa Mộ Thừa Huyền một chút.
Hừ, cái ông bố cứng nhắc này của cậu, khiến cậu thất vọng quả!
Cơ hội biểu hiện tốt thế này, vậy mà bố lại không làm gì, vậy thì đừng trách cậu cướp mami đi!
"Mộ Tiểu Bao, hôm nay có phải muốn ăn đòn không?"
Mộ Thừa Huyền giọng điệu uy hiếp: "Cây thước đó vẫn ở trong phòng bổ, lâu rồi không dùng tới, không biết có còn chắc nữa không?"
"Hà..."
Vừa nghe tới cây thước, Mộ Tiểu Bao liền sợ, nói với Lê Văn Ca một câu: "Mami mẹ bảo trọng, nếu daddy ức hiếp mẹ, mẹ phải báo chủ cảnh sát ngay."
"Như vậy liền đi rồi?"
Lê Văn Ca nhìn thân hình nhỏ nhắn lập tửc biển mất của cậu nhóc, CÓ loại cảm giác dở khóc dở cười.
Con trai cô cũng không ngốc mà, khả thức thời, biết rõ bảo vệ minh là
quan trọng nhất!
Gen giảo hoạt như vậy, chắc chắn là của Mộ Thừa Huyền.
Sau khi Mộ Tiểu Bao rời đi, sắc mặt của Mộ Thừa Huyền càng lãnh khốc hơn lúc nãy.
"Cho cô mười phút, cút ra khỏi Mộ Thị, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mắt tôi!"
Anh không phải thương lượng mà là ra lệnh.
Vẻ mặt của Lê Vãn Ca cứng đờ, có chút không rõ tình hình: "Ý của Mộ tiên sinh là muốn tôi chuyển ra khỏi Mộ gia?"
Cô nghi ngờ có phải thính giác của mình có vấn đề không.
Dù đã biết cô suýt chút nữa bị Cổ Mạn Mạn hại chết, anh cu nhiên lại lạnh mặt mà đuổi cô đi, hơn nữa là giọng điệu không thể vãn hồi.
"Tôi biết mục đích cô tiếp cận tôi không đơn thuần, thậm chí rất có khả năng chính là gian tế mà Kiều Tư Nam phải tới, có điều không sao cả, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt, cũng rất vui vẻ chơi trò mèo vờn chuột với cô."
Giọng của anh không nhanh không chậm, lại lạnh như băng, giống như tới từ hầm băng, dâng lên một sự nguy hiểm của cơn giông sắp tới.