Cơ thể cao lớn của anh đứng sửng sững ở đó cả người tản ra khí lạnh.
"Mami, so!"
Tiểu Ngữ vừa nhìn thấy người đàn ông này liền bị dọa cho rụt người vào trong lòng Từ Từ.
Từ Từ cũng rất sợ, ôm chặt con gái vào lòng, run rẩy mà cúi đầu.
Lê Cảnh Hàng thi thầm nắm chặt tay thành quyền, cả người đều là trạng thái phòng bị.
Một màn này khiến Lê Văn Ca đang nằm trên giường bệnh đau nhói.
Không cần nghĩ cũng biết, mấy năm nay Mộ Thừa Huyền đã đè ép cả nhà anh trai nghiêm trọng cỡ nào.
Nỗi sợ của họ đối với anh ta đã ăn sâu vào xương tủy.
"Lê đại thiếu gia có lẽ có thể giải thích với tôi, Mộ Thừa Huyền tôi rốt cuộc là người ác độc thế nào mà dẫn tới phụ nữ đi theo tôi sẽ không có tiền đồ?"
Mộ Thừa Huyền cười như không cười mà nhìn Lê Cảnh Hàng, ảnh mắt
lạnh lùng và nguy hiểm.
Bầu không khí liền trở nên căng thẳng.
Rất rõ ràng, anh là muốn mượn cớ đế cố ý gây phiền phức cho Lê Cảnh Hàng.
Lê Cảnh Hàng bảo vệ vợ con sau lưng theo phản xạ: "Mộ Thừa Huyền, tôi rất cảm ơn anh đồng ý bỏ qua cho cả nhà chúng tôi, nhưng những lời tôi nói đó chẳng lẽ có vấn đề sao? Trong lòng anh chỉ cỏ Cổ Thiên thiên, có lúc nào có người phụ nữ khác, em gái tôi đã hoàn toàn trở thành cát bụi. Người phụ nữ này đã cứu con gái tôi, tôi không hy vọng cô ta sẽ trở thành Lê Văn Ca tiếp theo!"
"Ông xã, anh đừng nói nữa."
Từ Từ hít một hơi lạnh, nhanh chóng kéo vạt áo của Lê Cảnh Hàng, ngăn không cho anh nói tiếp.
Toàn bộ người của Bắc Thành đều biết, cái tên này tuyệt đối không thể tùy tiện nhắc tới.
"Anh nói cái gì?"
Ba chữ "Lê Văn Ca" này giống như là ngòi nổ, hoàn toàn đốt cháy lửa giận của Mộ Thừa Huyền.
"Xem ra, nhân từ của tôi không đổi lại được sự tỉnh táo của anh, anh vậy mà lại có gan nhắc tới tên của kẻ giết người trước mặt tôi!"
Thanh âm của anh thu chặt, khuôn mặt anh tuấn chỉ còn lại sự âm hiểm
khiến người ta không rét mà lạnh.
Anh lấy điện thoại ra, gọi vào một số, lạnh lùng ra lệnh với người bên kia điện thoại: "Sắp xếp một chút, trong vòng một tháng bắt buộc khiến Từ gia tuyên bố phá sản."
"Cái... cải gì?"
Khuôn mặt của Từ Từ vốn đā trắng bệch, giờ còn trắng hơn.
"Mộ Thừa Huyền, anh làm cái gì vậy?"
Lê Cảnh Hàng cũng kinh sợ.
Chuyện này sao lại liên lụy tới nhà ngoại của Từ Từ rồi?
"Lê Cảnh Hàng, anh lợi hại thật, một câu nỏi liền khiến Tử Phổ Hải dâng nửa gia sản lên mới đối lại được cháu gái ngoại trở thành công cốc, nếu ông ta biết có một người con rể tán gia bại sản như anh, sẽ tức chết không nhì?"
Mộ Thừa Huyền nói sâu xa.
Lê Văn Ca kinh ngạc, bàn tay nắm chặt.
Thi ra, Mộ Thừa Huyền thả cháu gái ra căn bản không phải vi lời cầu xin của cô mà là vì bố của Từ Từ, Từ Phổ Hải đã tặng cho anh nửa gia tài!
Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một trò hề.
Mà người đàn ông này ác độc hơn một trăm lần, lãnh khốc một trăm lần
so với tưởng tượng của cô!
"Mộ Thừa Huyền có gì thì nhắm vào tôi, đừng liên lụy đến nhà ngoại của vợ tôi, nếu không tôi liều mạng với anh!"
Lê Cảnh Hàng không thể nhịn được nữa, lúc này cuối cùng cũng bùng nổ.
Anh nhào qua Mộ Thừa Huyền, dùng toàn bộ sức lực mà gio nắm đấm về phía anh.
"Đừng..."
Lê Vân Ca không quan tâm đến việc trên người còn có vết thương nặng mà kéo lê chân trái không thể động đậy, nhanh nhẹn mà can lại trước mặt Mộ Thừa Huyền, chịu phải nắm đấm của Lê Cảnh Hàng.
Khỏe miệng lập tức có máu tươi chảy ra, liền surng lên.
"A!"
Từ từ kinh ngạc hét lớn, nhanh chóng bịt mắt con gái lại, quay người đi.
"Hức hức hức, mami, sợ quá!"
Tiểu Ngữ nhát gan đã bị dọa cho khóc lớn.
Mộ Thừa Huyền và Lê Cảnh Huyền đều ngẩn ra.
"Nguời phụ nữ ngu ngốc, cô tìm chết sao!"
Trên mặt của Mộ Thừa Huyền cuối cùng lộ ra vẻ mặt khác ngoài vẻ lạnh lùng.
Anh nhanh chóng bế bổng Cô lên, đặt nhẹ lên giường, đồng thời hét lớn
gọi y tả.
"Tôi không phải là cố