Sau ngày đó, địa vị của Lê Văn Ca ở trong lòng Mộ Thừa Huyền liền thăng hạng.
Anh mời đầu bếp trưởng của nhà hàng ngon nhất Bắc Thành, chỉ phục
vụ một mình cô, chăm sóc một ngày ba bữa cho cô.
Một người vẫn luôn xem công việc là tỉnh mang như anh càng từ chối đa số các buổi xã giao, dùng rất nhiều thời gian tới bệnh viện thăm cô.
Cảm giác này giống như cô vợ bị bỏ rơi đưa vào lãnh cung đột nhiên trở thành sủng phi nhất thời... thăng trầm giống như ngồi tàu lượn vậy, vô cùng không chân thực.
Buổi tối, Mộ Thừa Huyền kết thúc công việc sớm, trực tiếp lái xe tới
phòng bệnh của Lê Vãn Ca.
Đầu bếp trường của "Ngự Thanh Trai" nấu bữa tối thịnh soạn, dùng đĩa sử trắng như tuyết đựng, đưa tới trước mặt cô.
"Thơm quá!"
Lê Văn Ca nhin thấy một bàn các món ăn hấp dẫn mê người, nước miếng sắp chảy ra rồi, nhanh chóng cầm lấy đũa, nóng lòng muốn thử.
Nói thật, từ lúc Mộ Thừa Huyền mời đầu bếp này cho cô, mỗi ngày chuyện cô mong chờ nhất chính là ăn ăn ăn!
Mộ Thừa Huyền đúng lúc đi vào, anh khua tay, bảo đầu bếp lui xuống trước.
Do khí thế của anh quả thực quả mạnh và lạnh lẽo mà không khí của phòng bệnh cũng giống như lạnh xuống mấy phần.
"Hả..."
Lê Văn Ca dùng răng cắn cấn đũa, tâm trạng liền không tốt như vậy
nua.
"Thực ra, công việc của anh bận như vậy, không cần ngày nào cũng tới
thăm tôi."
Thăm thì thăm đi, lại con luôn xị mặt ra, giống như ngọn núi băng ngàn năm di động vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc thưởng thức món
ngon của cô.
"Tôi không cần cô phải sắp xếp thời gian cho tôi."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.
Rồi, lại là vừa mở miệng liền có thể nghẹn chết một con bò.
Lê Văn Ca hậm hực nuốt nước miếng, đem lực chủ ý đặt lên trên một bàn toàn là món ngon.
Chậc, nên ăn cái nào trước nhì? Món sườn đỏ nhìn có vẻ không tồi.
Lúc đang chuẩn bị vươn tay ra gắp, Mộ Thừa Huyền lại đoạt đi đua
trong tay cô.
"Muốn ăn cái nào?"
Anh hỏi cô.
"À.. sườn?"
"Cô chắc chắn, cô có thể gặm được?"
Anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Vết thương nơi khóe miệng của cô vẫn chưa khỏi, sao không có chút kim chế nào vậy.
"Vậy... cá là được rồi, tôi thấy cả sạo hấp đó không tồi."
Lê Văn Ca cười ngại ngùng, tỏ vẻ ngoan ngoãn nói.
Trong lòng lại đang trợn mắt mà mắng, tên đàn ông này có thể bình thường một chút không? Duy tri hinh tượng cao lãnh mà anh nên có, đùng lo nhiều như vậy được không?
Món sườn cầu vồng của đầu bếp Trương đã làm sáng bừng thời gian cô ở bệnh viện, cô ngày đêm mong mỏi, khó lắm mới mong được đấy!
"Cả có thể, bổ sung protein."
Anh gật đầu, gắp một miếng thịt cá, tỉ mỉ gắp hết xương cho cô, sau đó đưa vào miệng cô.
Từ đầu tới cuối, anh nhìn cô như trẻ con vậy, chăm sóc phải gọi là vô
cùng tận tình.
Có thể nói là chăm sóc con trai Mộ Tiểu Bao của anh, cũng chưa có tỉ mỉ như vậy.
Lê Vân Ca nhất thời không muốn ăn nữa. Không có ấm áp, không có cảm động, chỉ có sợ hãi!
Mộ Thừa Huyền.. là trúng tà rồi sao? Cũng bất thường quá rồi đi?
Việc bất thường chắc canh có uẩn khúc.
Cô nhịn rất lâu rồi, cuối cùng vẫn là cố hết dũng khí mà hỏi anh: "Mộ tiên sinh, là tôi đã làm gi sai sao? Nếu anh muốn trưng phạt tôi, xin hãy đổi sang một cách đơn giản thô bạo, anh như thế này... tôi sợ quá!"
"Cô cảm thấy, đây là tôi đang trừng phạt cô?"
Mộ Thừa Huyền không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nhìn về mặt lạnh lùng đó, giống như có chút không vui.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Cô cười cười với anh, nụ cười đó còn khó coi hơn khóc.
So với vẻ "tinh sâu như nước" của anh, cô thà anh tỏ vẻ khó chịu hơn.
Vì cô rõ hơn ai hết, phía sau lớp vỏ kẹo càng đẹp thì nhất định giấu quà bom càng đáng sợ!
"Vậy cô cảm thấy thế nào mới xem là phần thưởng?"
Anh nhìn cô, rất nghiêm túc mà hỏi.
"Phần thưởng?"
Cô có chút tò mò, nở nụ cười đùa giỡn: "Tại