Lê Vãn Ca mở mắt ra, đúng lúc đụng phải ánh mắt âm lạnh đó của anh, giật cả mình.
Cô rất nhanh trấn định lại, cảnh tay ôm lấy cổ anh, tấm lưng trơn mịn
trắng như tuyết vô cùng mề người.
"Đáng ghét, ngủ xong liền không nhận người, Mộ tiên sinh đúng là vô tình!"
"Cut!"
Mộ Thừa Huyền tự nhiên thấy chán ghét, đẩy mạnh cô ra.
"Rốt cuộc sao vậy?"
Lê Vân Ca ngã xuống giường, mái tóc che nửa khuôn mặt, dáng vẻ vô cùng thể thảm.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, tự thấy mình và anh tổi qua cũng
xem như vui vẻ, sao đột nhiên liền trở mặt không nhận người nữa?
Cô muốn bò lên nhưng cổ lại bị bàn tay lớn của anh bóp chặt.
"Đừng giả vờ nữa, cơ thể của cô, khiến cô bị bại lộ... Cô chính là kẻ giết người đó có đúng không? Cô bò lên từ dưới lòng đất, muốn tim tôi báo thù đúng không?"
Mộ Thừa Huyền giống như một con dã thủ bị mất khống chế vậy, đôi mắt lạnh vô cùng hung dữ, lực ngón tay không ngừng tăng mạnh.
Lê Vân Ca vừa hoảng vừa loạn, cô không thể phát ra tiếng, chỉ có thể không ngừng lắc đầu phủ nhận, đôi mắt ngập nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Người phụ nữ mà tôi đã ngủ, tôi sẽ không quên, đặc biệt là kẻ sát nhân đỏ, hai người dù có khuôn mặt khác nhau, nhưng cơ thể của cô, phản ứng lúc ở dưới thân tôi, thì giống nhau, suy đoán của tôi chắc chắn không sai!"
Thanh âm của anh vừa lạnh lùng lại vừa có sự kích động vô cùng.
Lúc gần tới cõi chết, anh cuối cùng cũng buông cô ra, cao cao tại thượng mà nhìn cô, nửa ngày cũng không nói một chữ, chỉ cứ như vậy nhin cô.
"Khụ khụ, khu khụ khụ!"
Cô thở hổn hển, có loại cảm giác vừa mới thoát ra từ quỷ môn quan.
Cô xoa cái cổ sắp gãy của mình, ủy khuất mà ngẩng đầu nhìn anh: "Mộ tiên sinh, thì ra anh yêu vợ trước của anh như vậy sao? Anh chỉ xem tôi như thể thân của cô ta. Nếu đã như vậy... hà tất tới chọc tôi chủ. Tôi là tôi, cho dù hèn mòn mà yêu anh cũng không có nghĩa tôi tình nguyện làm một vật thay thế."
"Vẫn còn giả vờ!"
Mộ Thừa Huyền hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, anh nhặt quần áo bên cạnh lên, ném lên người cô: “Mặc nó vào cô sẽ hiện nguyên hình ngay thôi."
"Mộ tiên sinh, anh đây là có ý gi, tôi lại không phải hồ ly, tôi hiện nguyên
hình cái gì chứ?"
Lê Văn Ca bất an đến cực điểm, lề mề mặc quần áo vào.
Cô nhìn ra được, Mộ Thừa Huyền không có chứng cứ chính xác chứng minh cô là Lê Văn Ca, nhung bộ dạng chắc nịch của anh khiến cô rất sợ.
Rốt cuộc là bước nào sai rồi?
Chẳng lẽ anh thật sự nhớ được cơ thể của cô là cảm giác gì?
Nhưng đêm năm đó, anh rõ ràng ghét cô như vậy, vẫn luôn nói cơ thể của cô khiến anh buồn nôn, nói anh ngủ với cô là sự sỉ nhục cả đời của anh!
Lời nói đâm vào tim vẫn còn vang bên tai,
Nếu chán ghét như vậy, sao lại không quên đi?
"Giang Hải, dữ liệu gen của kẻ giết người đó tra ra chưa? Tôi qua ngay."
Anh lấy điện thoại ra, sau khi dặn dò trợ lý mấy câu liền cúp máy.
"Dữ liệu gen!"
Sắc mặt của cô lập tức trắng bệch, cả người cứng đờ tại chỗ.
Tất cả quá đột ngột rồi, cô không hề có chút phòng bị gì cả.
"Mặc xong rồi thi đi với tôi, tôi xem cô còn mạnh miệng đến lúc nào."
Anh dùng ảnh måt sâu xa quan sát nhất cử nhất động của cô.
Trong đầu Lê Văn Ca trống rỗng, giống như một con rối vậy, bị Mộ Thừa Huyền tùy ý khống chế.
Thì ra, cô vẫn tưởng mình là người cầm lái của vận mệnh.
Bây giờ xem ra cô đúng là quá ngây thơ, quả non nớt rồi.
Ở trước mặt một Mộ Thừa Huyền tâm tư sâu xa, cô vẫn chỉ là một vai hề nhảy nhót.
"Cô hình như rất căng thẳng, đôi môi đỏ đó mím chặt như vậy, không giống sự mềm mại tự nhiên tối qua chút nào."
"Mộ tiên sinh nếu như luyến tiếc đối môi tôi như vậy, vậy tại sao không ở lại khách sạn quấn quýt thêm một chút, vội vàng như vậy là muốn đưa tôi đi đầu?"
"Trung tâm giảm