"Lê tiểu thư, lúc nãy cô ăn sáng thi chúng tôi đã đem tóc của cô đi so sánh với dữ liệu gen của thiếu phu nhân trước của chúng tôi rồi."
Giang Hải giải thích với Lê Văn Ca.
"Tóc... không phải nói là rút máu sao? Các người gạt tôi?"
Cô vừa nói vừa ngắm chuẩn hưởng của, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Chúng tôi không gạt cô, là sợ cô căng thẳng, tóc và máu đều giống nhau, số liệu kết quả đều rất chuẩn xác."
"Đừng nhiều lời, kết quả là gi?"
Mộ Thừa Huyền nhìn Giang Hải, vẻ mặt nghiêm túc.
Bầu không khi giống như một dây đàn mảnh, võ hình căng chặt.
"Mộ tổng, dữ liệu gen của Lê tiểu thư và thiểu phu nhân trước, trong 380 sợi, thi chỉ có 20 sợi phù hợp, từ đó chúng tỏ họ không cùng một người."
"Cậu nói cải gì, không cùng một người?"
Ánh mắt của Mộ Thừa Huyền thu chặt, nắm lấy cổ áo Giang Hải: "Sao có thể không cùng một nguời? Trong này chắc canh có vấn đề."
Cảm giác của anh sẽ không sai.
Tối qua tư vị của người phụ nữ phóng túng dưới thân anh giống hệt với kẻ giết người đó.
Càng huống hồ còn có nhiều trùng hợp như vậy.
Trên thế giới này sẽ không có hai người giống nhau như vậy nữa!
"Mộ tổng, dữ liệu sẽ không gạt người, anh có thể tự mình xem, hoặc là để Lê tiểu thư phối hợp với bộ phận giảm định, kiểm tra lại lần nữa."
Giang Hải nói rồi, đưa xấp kết quả kiểm tra dày cộm qua cho Mộ Thừa Huyền.
Anh chỉ lạnh lùng đứng đó mà không hề nhận lấy.
Chẳng lẽ... thật sự là anh nghĩ nhiều rồi?
Lê Văn Ca vốn còn ở trong trạng thái ngây ngốc.
Cô còn kinh ngạc hơn Mộ Thừa Huyền.
Rõ ràng là cùng một người, sao dữ liệu gen lại không trùng khóp chủ? Chẳng lẽ có chỉnh mặt thi ngay cả gen cũng thay đổi theo rồi?
Cho dù nói thế nào cô cũng xem như thoát được một kiếp, có loại cảm giác có được cuộc đời mới.
"Mộ tiên sinh, tôi có thể phối hợp với anh, xét nghiệm một lần nữa, chỉ là... tôi thật sự sợ nhìn thấy bộ dạng thất vọng của anh!"
Lê Vân Ca lắc đầu, tỏ vẻ bị thương đau buồn: "Không ngờ, anh vậy mà lại yêu vợ trước của mình như vậy, ảo tưởng cô ấy có thể chết đi sống lại, xem ra anh cũng không vô tình máu lạnh như ngoài kia đồn đại. Làm sao đây, tôi hinh như cảng yêu anh hơn rồi, người đàn ông đẹp trai nhiều tiền lại thâm tình, quá hoàn mỹ rồi!"
"Yêu kẻ giết người đó?"
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền âm u dáng sợ, lạnh lùng nhìn Lê Vân Ca, khuôn mặt anh tuấn nặng nề phức tạp, đoán không ra cảm xúc.
"Chẳng lẽ không phải sao? Anh xem dáng vẻ của ngài, rất thất vọng, rất
buồn, không thể không tiếp nhận sự thật người vợ yêu thương đã chết
một lần nữa."
"Cô nói không sai, quả thực tôi rất thất vọng, rất buồn."
Mộ Thừa Huyền không nóng không lạnh mà nói.
Vẻ mặt của Lê Vãn Ca có chút biến đổi, bàn tay nắm chặt lại. Lời đó của cô là cố ý mia mai anh, nhưng... anh lại không phản bác.
Cô chết rồi, anh thật sự sẽ thất vọng, sẽ buồn sao?
"Thất vọng vì ít đi một đối tượng có thể dày vò, buồn không có cách nào khiến cô ta sống không bằng chết!"
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng bổ sung thêm một câu.
"Thi ra là vậy!"
Tim của cô giống như mất đi trọng lực mà rơi ầm xuống vậy.
Cô cười, cười mình ngây thơ ngu ngốc.
Kết cục đã thảm như vậy rồi, vậy mà vẫn còn có ảo tưởng với tên cầm thủ máu lạnh này, chẳng trách lại bị anh làm cho ngay cả xương cũng
không còn! Chốc lát liên tỉnh táo lại hơn rất nhiều, nụ cười khổ chát liền dần dần
biển thành rạng rỡ.
Cô không quan tâm tới việc Giang Hải cũng ở đây mà trực tiếp ôm lấy cánh tay của anh, làm nũng mà dựa vào anh: "Có lời này của anh, tôi yên tâm rồi, it nhất anh không xem tôi là thể thân của cô ấy, tôi không hy vọng tình địch của tôi là một người chết."
"Cách xa tôi một chút."
Anh rất lạnh lùng đấy cô ra.
Một khi xác định, cô không phải là kẻ giết người đó, sự hứng thú đối với cô đột nhiên không sâu như vậy nữa.
Không nói rõ được sự thất vọng này trong lòng mình rốt cuộc là từ đâu.
Tóm lại rất bực bội!
Lúc này Mộ Thua