Lê Văn Ca quay đầu nhìn lướt qua Mộ Tiểu Bao, cậu bé ngủ rất ngon, cô nín thở, đứng dậy rời khỏi phòng.
Cô không biết người gửi tin nhắn cho cô là ai, nhưng dựa vào cách nói chuyện của đối phương, chắc hẳn đã biết tất cả, chuyện này thực sự quá nguy hiểm rồi!
Cho nên cô nhất định phải lập tức đến cải địa chỉ này mới được, trước khi giông tố nổi lên, phải làm rõ người đứng sau màn là ai mới được!
"Lê tiểu thư, đã trễ như vậy rồi, cô còn đi đâu vậy?"
Má Lâm vừa lúc vội vàng đi xuống lầu, liền đụng phải cô, có chút tò mò, hỏi.
"Tôi... Tôi có chuyện gấp, cần phải đi ra ngoài một lát."
Lê Văn Ca không làm gì xấu, nhưng lại có chút chột dạ, không dám nói nhiều với má Lâm.
"Mộ tổng đã từng dặn tôi chăm sóc cô thật tốt, ngài ấy đi tìm Cổ tiểu
thư, vẫn chưa về... Đêm nay cô tạm thời ngủ lại chỗ cô ngủ trước đó đi,
tôi dẫn cô qua, có được không?"
Má Lầm nhận được mệnh lệnh của Mộ Thừa Huyền, cũng không dám thả lỏng, ngăn cản trước mặt Lê Văn Ca.
"Không cần, tôi thật sự có việc, mà Lâm đi ngủ trước đi, tôi đã lớn như vậy rồi, ít nhất cũng phải có quyền tự do của riêng mình chủ, má Lâm thấy có đúng không nào?"
Giọng điệu Lê Văn Ca cương quyết thêm mấy phần.
Cô không ngu, hiểu từ "chăm sóc" trong miệng má Lâm không phải là thật sự "chăm sóc" mà là giảm sát.
Nhưng bây giờ, tình huống rất khẩn cấp, cô thực sự không quan tâm được nhiều như vậy...
"Chuyện này..."
Bản tỉnh mà Lâm vốn dĩ rất lương thiện, cũng biết Lê Văn Ca nói rất có đạo lý: "Vậy tôi chỉ có thể nói tình hình cụ thể với Mộ tổng, cô là thanh niên, tôi là một bà giả, đương nhiên không thể ngăn cản được, nếu có chuyện gấp thi cô cứ đi trước đi!"
Nói xong, bà ấy chủ động nhường đường cho Lê Văn Ca,
"Cảm ơn mẹ Lâm, bà luôn tốt như vậy."
Lê Vân Ca hôn má Lâm đầy cảm kích, trong lòng rất cảm động.
Năm đó, cô đến Mộ gia, cô đơn một mình ở Mộ trạch, đám người làm đều là chó cây thế chủ, nhìn thấy Mộ Thừa Huyền và Lương Ngọc Nghi không chào đón cô, nên cũng hay ức hiếp cô trong bóng tổi.
Chỉ có má Lâm là chăm sóc cô khắp nơi.
Có cơ hội cô nhất định phải cảm ơn má Lâm thật tốt mới được.
Mộ trạch nằm trong khu biệt thự cao cấp ở ngoại thành, đêm khuya, không dễ bắt xe.
Khi Lê Văn Ca đang lo lắng nên làm cái gì bây giờ, thì vừa ra khỏi cửa biệt thự, liền nhìn thấy có một chiếc xe màu đen đang đứng đợi.
"Có phải Lê tiểu thư không, mời lên xe, tôi chờ cô lâu rồi."
Tài xế bước xuống xe, cung kinh nghênh đón Lê Văn Ca.
"Anh là ai, sao biết tôi muốn đi ra ngoài?"
"Lê tiểu thư không cần hỏi nhiều như vậy, đi theo tôi lên xe, tôi chở CÔ đến điểm đến là được rồi."
Sau khi tài xế nói xong, đọc lên một cái địa chỉ.
Cái địa chỉ này vừa đúng là cái cô vừa mới nhận được.
Liền cảm thấy bất an.
Xem ra, người đứng phía sau giống như là một người chơi rất lão luyện, thành thạo, điêu luyện điều khiển hết tất cả mọi chuyện, mà cô chỉ là một nhân vật trong trò chơi mà thôi, nhìn như vui sướng nhảy
nhót, nhưng thực ra là thằng hề trong mắt người khác! Xe chạy nhanh trên đường lộ quanh núi, cuối cùng dừng ở cửa một câu lạc bộ.
"Tiên sinh của chúng tôi đang ở trên lầu chờ cổ, cô tự mình đi vào đi."
Tài xế ga-lăng mở của ghế sau cho Lê Văn Ca.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bước xuống xe, trên đường đi, nắm chặt tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Câu lạc bộ này cô chưa từng nghe qua,
Nhìn cách bài trí và vị trí cũng rất điệu thấp, chắc là chi phục vụ những quan chức cấp cao, nhân viên ở đây tuyệt đối sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức gi của hội viên,
Lê Văn Ca được dẫn tới một căn phòng ở tầng cao nhất, cả tầng lầu cũng chỉ có một căn phòng này.
Trong phòng, ảnh sáng lờ mờ, vừa đủ lạnh... một bóng người cũng không có.
Cô căng thẳng đến cực điểm, ảnh sáng màu đỏ sậm, làm bật lên làn da trắng của cô, trong bầu không khí kỳ lạ này lại để toát lên sự mờ ám.
Chỗ này, nhìn như thế nào cũng thấy giống với những