"Tôi không muốn anh đuổi theo, anh sẽ không đuổi theo sao?"
Lê Văn Ca nhưởng mày, hỏi ngược lại.
“Không."
Mộ Thừa Huyền trả lời rất rõ ràng.
"Sức ảnh hưởng của cô đối với tôi còn chưa lớn tới mức đó, ban nãy nói muốn cưới em, cũng chỉ là thuận miệng đùa mà thôi, cô không cần để trong lòng, muốn ở đây lâu dài, tốt nhất là lúc nào cũng phải nhận thức rõ ràng thân phận của mình."
Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt hơn bất kỳ lúc nào,
Sau đó, xoay người đuổi theo.
Lê Văn Ca đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông từ từ biến mất, cười nhạo bản thân một tiếng.
Đúng vậy, mặc kệ là lúc nào, cũng phải nhận thức rõ ràng thân phận của mình, vĩnh viễn không được tự cho là đúng, cảm thấy bản thân mình có vị trí đặc biệt trong lòng người đàn ông này.
Cô rõ hơn bất kỳ ai về người đàn ông Mộ Thừa Huyền này, bạc tinh đến cỡ nào, máu lạnh như thế nào, thật lòng thật dạ với người như thế, kết quả chỉ sẽ giống như “Lê Văn Ca" đã tan thành mây khói mà thôi!
Lê Văn Ca đến phòng ngủ của Mộ Tiểu Bao, đứa nhỏ đã ngủ rồi, trên
đầu giường có cây đèn ngủ hình cây nấm đang tỏa sáng rất dễ thương.
Lúc nhìn thấy con trai, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Cô cúi người, hôn một cái lên gương mặt phúng phính của đứa nhỏ, sau đó hài lòng đứng thẳng dậy, bắt đầu tìm kiếm thứ cô muốn tìm ở trong phòng.
Bác sĩ trị liệu của Hân Hân đã nói, bình thưởng khi đứa trẻ được sinh ra, bệnh viện đều sẽ đề nghị giữ lại cuống rốn, đoán không lầm thi tư liệu của cuống rốn và giấy khai sinh sẽ đặt cùng nhau.
Lần trước cô đã thuận lợi tìm thấy giấy khai sinh của Tiểu Bao trong tủ sách, nếu như Tiểu Bao thật sự đã được giữ lại cuống rốn, chắc tài liệu
Chỉ đáng tiếc, Lê Vãn Ca tìm rất lâu cũng không tìm thấy bất kỳ giấy tờ nào liên quan đến cuống rốn của Tiểu Bao.
"Mami, mẹ đang tìm gi thể, Tiểu Bao tìm giúp mẹ được không?"
Đứa nhỏ không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, giống như một con chó con trượt xuống giường, mềm nhũn mà ôm lấy chân của Lê Văn Ca.
“Trời, làm mẹ sợ hết hồn!"
Sắc mặt Lê Vãn Ca trắng bệnh, đổ một thân mồ hôi lạnh.
May mà là Tiểu Bao, nếu như là Mộ Thừa Huyền thì cô thảm rồi.
"Không có, mami đang tìm đồ chơi cho con, muốn đặt ở đầu giường của con, để ngày mai con tinh dậy, thì có thể chơi rồi..."
Lê Văn Ca quay đầu, ôm Tiều Bao lên, xoa xoa đầu tóc mềm mại của đứa nhỏ, "Sao thể, mami làm ồn đến con sao, mami ngủ với con được không nào?"
"Mami, mẹ nói dối, ban nãy mani không phải đang tìm đồ chơi cho Tiểu Bao."
Mộ Tiểu Bao chu miệng, thể hiện minh không phải dễ lừa đâu, cánh tay nhỏ của bé vòng lên cổ Lê Văn Ca, mặt nghiêm túc nỏi: "Thành thật khai báo, rốt cuộc mami đang xem cải gì, nói không chừng nói cho Tiểu Bao, Tiểu Bao có thể tìm giúp mẹ."
"Hmm..."
Lê Vân Ca lúng túng, thậm chí còn hơi căng thẳng.
Ai mà ngờ rằng, khó đối phó nhất lại là con trai ruột của cô.
"Mami không cần ngại đâu, Tiểu Bao biết mami đang tìm cái gi...".
"Ha?"
"Tiểu Bao lấy cho mẹ!"
Sau khi đứa nhỏ nói xong, nhanh nhẹn từ trong lòng Lê Văn Ca trượt xuống, đi về hướng ngăn kéo,
Bóng dáng nho nhỏ, rất nghiêm túc lật tim gì đó.
Lật một hồi lâu, bé từ chỗ khuất nhất lấy ra một hộp nhỏ bị khóa.
"Mami, Tiểu Bao tìm thấy rồi."
Mộ Tiểu Bao cẩn thận cầm lấy cái hộp, guơng mặt phúng phính nhỏ nhắn mang theo biểu cảm thành thục không phù hợp với lửa tuổi.
"Con thật sự tìm thấy rồi?"
Lê Vân Ca nắm chặt tay, trong lòng dâng lên một tia hy vọng.
Chẳng lẽ, con trai và mình tâm linh tương thông, biết mình đang tim giấy chứng nhận cuống rốn?
Quả siêu nhiên rồi...
Tim Lê Văn Ca đập điên cuồng, sắp từ chủ nghĩa duy vật chuyển thành chủ nghĩa duy tâm rồi.
“Mami, qua đây, đây là thứ quý giá nhất của Tiểu Bao, chúng ta lặng lẽ xem, tuyệt đối không