"Không được động vào cô ấy!"
Mộ Thừa Huyền ra lệnh cho hai người làm: "Đều cút ra ngoài cho tôi."
"Vâng... Vâng, thiếu gia."
Hai người làm không dám không nghe, vội vàng củi đầu đi ra ngoài.
"Thừa Huyền, người phụ nữ xấu xa này đã làm những điều độc ác với Mạn Mạn như vậy, con còn bảo vệ cô ấy, mẹ thấy con hồ đồ rồi!"
Lương Ngọc Nghi thấy người làm bị đuổi ra ngoài, dứt khoát tự minh ra tay
Bà túm tóc Lê Văn Ca, lôi xuống giường một cách thô bạo, mắng: “Đừng tưởng rằng có con trai tôi bảo vệ, cô có thể an ổn sống trong Mộ trạch. Tôi sẽ không cho phép một người phụ nữ độc ác như vậy sống trong Mộ trạch. Người khác không dám làm, tôi tự minh làm!"
"Đau quả!"
Lê Văn Ca thật sự rất suy yếu, cơ bản không còn sức để phản kháng, cứ như vậy bị lôi xuống giường, chật vật tới cực điểm.
Thần hình cao lớn của Mộ Thừa Huyền che ở trước mặt cô, lạnh lùng nói với Lương Ngọc Nghi: "Mẹ, chú ý thân phận của mẹ. Mẹ chinh là Mộ phu nhân cao quý, từng là đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt sắc của Lương gia ở Bắc Thành, mẹ nhìn xem bộ dáng hiện tại của mẹ, so với người đàn bà chanh chua ngoài chợ thi có khác gì nhau?"
"Đối xử với dạng người như vậy, dùng phương thúc nào cũng được, cũng còn hơn việc cô ấy đã tìm lưu manh cưỡng hiếp Mạn Mạn, mẹ chỉ muốn ném cô ấy xuống hồ tắm rửa một chút, có quá đáng không?"
Lương Ngọc Nghi kiêu ngạo nâng cầm, lạnh lùng nhìn người phụ nữ bị chính mình kéo xuống đất.
Nếu không phải cô có đứa con trai bà che chớ, bà đã trực tiếp xé nát mặt hồ ly của cô rồi!
"Cô ấy đúng là có chỗ làm không đúng, nhưng cô ấy đã bị trừng phạt. Cô ấy đã quỳ duới mưa cả đêm qua, suýt chút nữa mất nửa cái mạng. Bây giờ mẹ muốn ném cô ấy xuống hồ, không phải là bảo cô ấy đi tim chết sao?"
"Chết thi chết. Năm đó không phải Lê Văn Ca cũng bị chúng ta chơi đùa đến mức bị thiêu chết trong bệnh viện tâm thần sao? Ai dám nói xấu Mộ gia chúng ta?"
Dáng vẻ của Lương Ngọc Nghi vô cùng càn rỡ.
Mộ gia quả thực là một gia tộc lớn, quyền thế ngập trời.
Mấy năm nay dưới sự điều hành của Mộ Thừa Huyền càng phát triển không ngừng, ở Bác Thành, hắn quả thực có năng lực hô mưa gọi gió.
Một mạng người, đối với Mộ gia, không tính là gi cả.
Trái tim Lê Văn Ca that lại.
Đôi mắt đẫm lệ dần trở nên đỏ tươi, toát ra vẻ căm hận.
"Thì ra con dâu của Mộ gia bị bà cố tinh đưa vào bệnh viện tâm thần rồi thiêu chết. Tổi hôm qua, Mộ tiên sinh còn nhớ tới người vợ đã chết của minh. Tôi còn cảm thấy tinh cảm thật là sâu đậm. Không ngờ tới... lại là kẻ giết vợ!"
Người phụ nữ nắm chặt tay, móng tay đâm nát da thịt trong lòng bàn
tay. Nếu không phải còn một chút lý tri, có lẽ cô đã sớm lao tới, cần chết hai
mẹ con độc ác này.
"Đây là chuyện cô không nên biết, không cần hỏi nhiều."
Biều tình của Mộ Thừa Huyền lãnh khốc, cảnh cáo Lê Văn Ca, nhưng không phủ nhận lời nói của cô.
Xem ra... trận hỏa hoạn kia, thực sự không đơn giản là ngoài ý muốn!
"Ha ha ha!"
Trước mắt Lê Văn Ca hiện lên một màu trắng xóa, thân thể không khỏi run lên.
Tất cả những ki ức đau buồn phủ đầy bụi bấy lâu nay đều hiện lên, sắp làm cho cô hỏng mất.
Mộ Thừa Huyền ơi Mộ Thừa Huyền, rốt cuộc anh hận tôi đến mức nào, bắt tôi phẫu thuật lấy thai rồi đoạt con đi, đẩy tôi vào bệnh viện tâm thần, thậm chí... còn muốn nhổ cỏ tận gốc, cướp đi tính mạng của tôi?
"Nguời phụ nữ độc ác này, cô cười cái gì? Để cô nghe được những điều mà cô không nên nghe, tôi càng có lý do ném cô xuống hồ cho tỉnh tảo!"
Lương Ngọc Nghi không lo lắng bị mật kinh khủng này bị Lê Văn Ca nghe được.
Chẳng qua chi là một người phụ nữ xinh đẹp một chút đã kết hôn hai lần thôi, đổi với Mộ gia bọn họ không tạo thành uy hiếp gì.
"Mộ phu nhân, bà luôn miệng nói tôi ác độc, nhưng lòng bà không phải ác độc hơn tôi gấp ngàn lần sao? Đó là con dâu của bà, mẹ của cháu bà, một người cón sống sờ sờ như vậy, bị bà đẩy vào ở bệnh viện tâm thần đã không nói, còn phóng hỏa thiêu chết người ta, các người không sợ nửa đêm mơ thấy cô ấy sẽ trở về, biển thành lệ quỷ đến tìm các người đòi mạng