Lê Văn Ca ôm đầu của mình, theo vách tưởng trượt xuống, bất lực
giống như một đứa trẻ.
Mặc dù cô đã nhớ không nổi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn mớ hỗn độn trong phòng, cô biết mình hẳn là đã phát bệnh.
Lúc Lâm Mạc Bắc cứu cô từ bệnh viện tâm thần ra ngoài, thực ra cô cũng được xem như là một nửa người bệnh tâm thần.
Ở cùng một đám người có hành vi không bình thường trong một căn phòng nhỏ hẹp trong một khoảng thời gian dài, bản thân cô cũng đã mắc chúng bệnh hưng cảm (*) nghiêm trọng.
(*) HEE: Mania hay còn gọi là bệnh Hưng cảm, là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kinh, khuẩy động và hoặc đầy năng lượng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoản một số bệnh tâm thần. Mania là từ có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp "Havia" (mania), nghĩa là "điên cuồng, điên rồ" xuất phát từ động từ "paivopa" (mainomai), nghĩa là "nổi giận, thịnh nộ, giận dữ.
Bệnh hưng cảm nhẹ thì sẽ la hét, ném đồ vật hoặc là đánh người, nếu bệnh nặng thi... sẽ giết người!
Mấy năm nay, mỗi ngày Lâm Mạc Bắc đều làm tâm lý trị liệu cho cô, điều chế thuốc cho cô, dùng tinh yêu và sự dịu dàng của minh để đổi xử với cô như một người bình thường.
Đã rất lâu cô đều không có phát bệnh.
Lâm Mạc Bắc nói, cô sắp khỏi bệnh rồi, thậm chí có thể dùng uống thuốc.
Có cũng cho rằng, bản thân cô cũng đã khỏi bệnh.
Cho đến khi, cô vừa nghe thấy được hết thảy, bệnh viện tâm thần bị cháy không phải là ngoài ý muốn mà là do người làm.
Là hai mẹ con ác độc này, vi muốn giết chết cô mà cố tình làm như vậy.
Cô thật hận, trong đầu như có một dây thần kinh bị đút gãy, hành vi kế tiếp đã không nằm trong sự khống chế của cô.
Bản thân mình như vậy làm sao còn dám đến gần Tiểu Bao?
"Mami, mẹ đừng sợ, Tiểu Bao luôn ở chỗ này!"
Mộ Tiểu Bao chạy đến trước mặt của Lê Văn Ca, hai cánh tay nhỏ ôm lấy đầu của cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, trấn an cô giống một người trường thành.
"Tiểu Bao, cháu mau tới đây, nghe lời bà nội, cô ấy là người điên, cô ấy..."
Lương Ngọc Nghi nôn nóng hét lên, sợ Lê Vãn Ca lại phát điên, làm cháu trai bảo bối của bà bị thương.
Mộ Thừa Huyền gio tay, dùng ảnh mắt lạnh nhạt ngăn cản tiếng hét của mẹ hắn.
Thân hình cao lớn đi từng bước tới trước mặt người phụ nữ, trông giống một ngọn núi cao sừng sững.
"Đứng lên."
m thanh lạnh lẽo, không nặng không nhẹ của hắn hạ xuống: "Biết là cô đã dầm mưa cả đêm, tâm trạng không ổn định, chuyện vừa rồi tôi sẽ không truy cứu."
Lê Vân Ca hơi lộ ra cảm xúc, từ từ ngẩng đầu lên khỏi đầu gối.
Cơ thể to lớn của người đàn ông tạo thành một cải bóng trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn như một thiên thần, giật khỏe miệng mang theo vẻ giễu cợt nói: "Cảm ơn anh đã không truy cửu."
Ha ha, thật là một người đàn ông khoan dung, nhân tù!!
Nhưng vì sao hắn nhãn từ, khoan dung như thế mà lại giết chết vợ của
minh chứ? "Daddy, bà nội, cô giáo Cố... Các người không được bắt nạt mami nữa,
các người đều thiếu mami một câu xin lỗi."
Mộ Tiểu Bao đột nhiên lớn tiếng nói.
"Tiểu Bao, cháu chỉ là một đứa trẻ nên sẽ không hiểu, người phụ nữ này chính là kẻ điên, là ma quỷ, không chi tim người hại cô giáo Cố của cháu suýt chết, lúc nãy còn nỗi điên muốn giết bà nội và ba của cháu, loại người này thì nói xin lỗi cái gi!"
Lương Ngọc Nghi nói mà lòng còn sợ hãi.
"Không đúng, các người đều vu khổng mami, mami không hề tim ai để hại cô giáo Cổ, con có chứng cử chứng minh mami là người bị hại."
Cậu bé tức giận, nghiêm trang nói.
"Bảo bối ngoan, cháu đừng nói bậy, đến đây với bà nội, bà nội đưa cháu đi nhà trẻ."
Lương Ngọc Nghi căn bản không xem trọng lời nói của Mộ Tiểu Bao.
"Con có chứng cứ gì?"
Mộ Thừa Huyền nghiêm túc hỏi.
Con trai của hắn, hắn hiểu rõ nhất, chi cần cậu bé nói, tuyệt đối không phải lời nói nhảm như những đứa bé ba tuổi.
"Chứng cử năm trong điện thoại của mọi người, chỉ cần các người mở
tin nhắn ra xem thi sẽ biết."
Hai tay Mộ Tiều Bao cấm vào túi, giương cảm lên, đắc ý nói.
"Trong điện thoại?"
Mộ Thừa Huyền nhíu mày, hơi nghi ngờ mà mở tin nhắn điện thoại ra, trong nhảy mất bị nội dung trong đó làm cho kinh ngạc.
"Chuyện này... Sao có thể?"
Lương Ngọc Nghi cảm thấy kỳ quái, cũng lấy điện thoại ra xem.
Vừa thấy liền trực tiếp kêu lên: "Muốn chết, ai đã lấy điện thoại của tôi gửi loại tin nhắn này..."
Bà xông tới chỗ Lê Văn Ca, đưa nội dung tin nhắn trước mắt người phụ nữ rồi chửi: "Nhất định là cô đã lấy trộm điện thoại của tôi rồi gửi đi. Cô muốn làm gì, đồ đàn bà độc ác!"
Lê Văn Ca liền nhìn xem, điều khiến cô ngạc nhiên là cô thấy tin nhắn này giống hệt với tin nhắn trong điện thoại di