"Giúp đỡ?"
Mộ Thừa Phong đột nhiên trở nên có chút hứng thủ.
Người phụ nữ này rất giống với chị dâu trước kia nhưng tinh cách thú vị hơn nhiều so với chị dâu cũ có tính cách nhút nhát.
Han nhích tới gần Lê Van Ca, hơi củi đầu xuống, để ngang tầm mắt với cô, cười nói: "Cô muốn tôi làm gì?"
"Không cần làm gì, chỉ cần đứng ở chỗ này, cùng tôi nói chuyện một lúc là được."
Lê Văn Ca nở nụ cười, có chút thần bí.
"Trò chuyện sao, tôi rất am hiểu, am hiểu nhất là trò chuyện với người phụ nữ như cô."
Mặc dù Mộ Thừa Phong không biết người phụ nữ này muốn làm cái gì, nhưng vẫn hết sức phối hợp, hai, ba câu đã bắt đầu tim ra đề tài nói với CÔ.
Đối thoại với nhau thì phải gặp người có chung tư tưởng với mình, thì mới có thể nói qua nói lại, như thể mới có niềm vui,
Hắn cảm thấy, Lê Văn Ca là người phụ nữ có rất nhiều chuyện xưa, không nhịn được muốn đào ra một ít, nên đã kể cho cô nghe một câu chuyện cười.
"Cô biết, hỏi đầu là bệnh gi không?"
"Hói đầu... là một loại bệnh tật?"
"Sai, là bệnh không lông."
"Không phải đầu, ha ha ha ha, anh cũng quả độc rồi..."
Sau khi Lê Vän Ca hieu ra, lập tức phản ứng lại, cười đến nỗi phải ôm
bung.
Mộ Thừa Phong hoàn toàn khác với Mộ Thừa Huyền lạnh nhu băng.
Trời sinh hắn đã có khả năng tương tác với mọi người, cặp mắt đào
hoa, lộ ra ý cười, trong đầu lại có sẵn rất nhiều câu chuyện hay. Lê Văn Ca bị hắn chọc cho cười ha ha, đồng thời liếc nhìn cảnh cửa
phòng ở sau lưng, âm thầm đếm trong đầu: "Một, hai, ba..."
Quả nhiên, trong vòng mười mấy giây, Mộ Thừa Huyền mở cửa phòng ngủ ra.
Tóc của hắn vẫn còn giữ vài giọt nước, gương mặt anh tuấn, lạnh như băng, giống nhu muốn đông lạnh những người xung quanh mình.
"Các người trò chuyện rất vui vẻ?"
Đó là một câu hỏi, giọng điệu lạnh nhạt, giống như là một lời uy hiếp.
"Anh hai, anh ra rồi, em đang muốn tìm anh đây!".
Mộ Thừa Phong cà lơ phất phơ dựa vào lan can của cầu thang, dang trò chuyện vui vẻ với Lê Văn Ca,
Ngay sau khi Mộ Thừa Huyền mở cửa, câu chuyện cười của hắn cũng đột ngột kết thúc, hắn đứng thång người giống như một cậu học sinh chột dạ vì cho rằng mình đã làm điều sai trái.
"Mộ tiên sinh, anh tấm xong rồi sao, mới vừa rồi Mộ nhị thiếu gia đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện hài, tôi kể cho anh nghe có được hay không?"
Lê Văn Ca ra vẻ giống như không xảy ra chuyện gì, vui vẻ đi về phía Mộ Thừa Huyền, mở miệng nói: "Anh có biết, một người đứng ở trên cây hát rap, là chữ gì?"
Mộ Thừa Huyền: "..."
"Câu trả lời là, chữ tang, bởi vì bên trên chữ mộc là ba chữ hựu (*), ha
ha ha..."
(*) Câu đố chơi chữ
Lê Văn Ca vừa nói, vừa cười, cười đến nổi cà người run bần bật.
Mộ Thừa Huyền: ".."
Người phụ nữ này, có phải bị bệnh hay không?
Gương mặt của hắn còn lạnh hơn bất kỳ chuyện cười nào.
Xoay người, nói với Mộ Thừa Phong: "Sau này bớt nói chuyện với loại người ngu ngốc như này đi, chỉ kéo thấp chỉ số IQ mà thôi."
"Anh, anh không cảm thấy những câu chuyện này bẻ cua rất hay sao? Em và Lê tiểu thư có thể vì cái này mà cười suốt, anh lại một chút phản ứng cũng không có, quả nhiên là người đến từ thời đại trước, có khoảng cách rất lớn so với những người trẻ tuổi như bọn em."
Mộ Thừa Phong rất thông minh, trong nháy mắt liền biết Lê Văn Ca muốn hắn giúp đỡ cô cái gì.
Vi vậy, ra sức giúp đỡ" nhiều hơn.
Đều là đàn ông, nên hắn hiểu rõ đàn ông nhất.
Trong bát, đồ ăn có ngon hay không, quyết định bởi có người tranh giành với hắn hay không mà thôi.
Nhìn thấy bộ dáng nổi giận của anh trai khi mở cửa, sợ là đang sợ chính mình bị cướp mất "đồ ăn"?
"Buồn cười quá, Mộ tiên sinh, sao anh lại không cười chứ, không thi tôi
sẽ kể cho anh nghe câu chuyện của Hằng Nga đi, Hằng Nga..."
Lê Văn Ca không tim không phổi, cứ lôi kéo Mộ Thừa Huyền kề
chuyện.
Cổ tay lại bị hắn nắm lấy, dễ như trở bàn tay, kéo cô vào trong lòng, giống như là đang tuyên thệ chủ quyền.
“Bảo cô cút là muốn cô suy nghĩ lại, kết quả là cô đợi không kịp, liền đi
thông đồng với người khác, chống đổi lại với tôi. Cô không biết hậu quả
chọc giận tôi là gì sao?"
"Chống đối... Suy nghĩ lại cái gì?"
Lê Vân Ca nuốt nước miếng một cái, có chút khẩn trương.
Mộ Thừa Huyền là dạng người thường làm theo ý mình, cho dù có em