"Mổ ruột thừa?"
Sau khi nghe Mộ Thừa Huyền xong, hắn chỉ cảm thấy chỉ số thông của minh bị si nhục.
Tuy nhiên, hắn cũng không truy cứu thêm nữa, mạnh mẽ đặt cô lên người minh, môi mỏng dán lên má cô: "Ngay từ đầu tôi đã biết cô không phải là một người phụ nữ đơn giản. Trên người cô có quá nhiều bí mật, tôi nên đẩy cô ra xa, nhưng mà tôi càng ngày càng nghiện cỏ, nói cho tôi biết... cô đã làm gi với tôi? "
"Có lẽ là vận mệnh đã định trước..."
Lê Văn Ca cười quyến rũ, phà hơi nóng vào gương mặt anh tuấn của hắn, lớn mật nói: "Số mệnh đã định sẵn, tôi đến đây để cứu vớt anh."
"Cứu vớt tôi?"
Mộ Thừa Huyền cười khẽ, cảm thấy rằng lời nói của người phụ nữ này rất thú vị.
"Tất nhiên, vợ trước của anh đã làm tổn thương anh, mà tôi là thiên sử được ông trời gửi đến để chữa lành vết thuơng cho anh."
Han mim môi, không có đáp lại, ảnh mắt trở nên lạnh lùng.
Lê Văn Ca lấy hết can đảm ôm chặt lấy cổ hắn, thuận thế nói: "Anh xem anh chán ghét vợ trước của minh như vậy, anh còn cùng cô ấy sinh ra Tiểu Bao, chúng ta yêu nhau như vậy, không sinh được mười tám đúa sao... Cho nên, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, sinh con đi!"
Cô chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng mang thai đứa con của hắn, mặc kệ là lời nói hay hành vi, đều có chút cấp bách.
Cô hoàn toàn không ý thức được, đôi mắt của Mộ Thừa Huyền dần trở nên lạnh lẽo.
Khi cô nhắm mắt định hôn hắn, hắn lại nắm tóc cô một cách thô bạo.
"U, đau quá..."
Đột nhiên bị nắm tóc, Lê Van Ca bị buộc phải ngửa đầu nhìn hắn, đau đến chảy nước mắt, uất ức nói: "Mộ Thừa Huyền, anh đang làm gì vậy, sao tôi lại chọc tới anh rồi?"
"Cut!"
Mộ Thừa Huyền không giải thích bất cứ điều gì, giọng nói gay gắt.
"Tại sao chú, không phải đang tốt sao, tôi..."
"Cùng một câu nói, tôi không muốn nói lại lần thứ hai, cút!"
Lê Vân Ca cắn môi muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không dám nói
gì.
Cả người cô ướt sũng bước ra khỏi bồn tấm, mật xám xịt bước ra khỏi phòng tắm.
Hù, người đàn ông này quả thực là một kẻ biến thái, một kẻ biến thái có tâm trạng thất thường.
Một giây trước còn cùng bạn thân mật, giây sau liền hận không thể lấy mạng bạn.
Lê Văn Ca nghĩ mãi về điều đó nhưng vẫn không thể nghĩ ra câu nói vừa rồi của cô có gì sai khiến cho Mộ đại tổng tài tức giận như vậy
Không phải muốn hắn sinh con với cô thôi sao? Nếu không muốn sinh thì không sinh là được, sao còn phải đuổi cô đi?
Như cõ vừa nói lúc nãy, hắn trước đây vô cùng ghét bỏ có như vậy, chẳng phải cũng cùng cô sinh Tiểu Bao sao.
Bây giờ, hắn mê luyển cô như thế, lại sống chết không chịu sinh con với cô.
Không phải nói là đàn ông chỉ có con với phụ nữ họ yêu sao?
Những lời này quả thật mâu thuẫn!
Lê Vân Ca thay một bộ quần áo ở nhà, bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi tránh đầu ngọn gió.
Người ở trong phòng tắm giống như uống thuốc súng vậy, không chừng chờ lúc hắn đi ra, liền gây khó dễ với cô.
Cô có thể trốn được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiều.
Dù sao là hắn để cô đi, cô nghe lời hắn, như vậy cũng không sai đi?
"Hừ, tôi xem cô có bao nhiêu bản lĩnh, mới có mấy ngày, còn không phải mặt máy chán chường bị đuổi ra ngoài sao?"
Cố Mạn Mạn không biết đã đứng ở cửa phòng bao lâu, vừa nhìn thấy Lê Vân Ca bước ra, lập tức châm biếm.
"Không phải cô luôn đứng ở góc tường nghe lén đó chứ, thật biển thái!"
Lê Văn Ca chỉ cảm thấy da đầu run lên, lùi lại phía sau.
Mấu năm nay, không phải là cô chưa từng nhìn thấy phụ nữ quấn lấy Mộ Thừa Huyền.
Cố Mạn Mạn tuyệt đối là kẻ cực đoan và biến thái nhất.
Sống cùng một người như vậy dưới một mái nhà, nguy hiểm tiềm ẩn thật sự quả lớn...
"Tôi là nữ chủ nhân của Mộ gia, mọi ngóc ngách của Mộ gia đều có thể ra vào, không có cái gọi là nghe lén."
Cố Mạn Mạn ngạo mạn nói.
"Nữ chủ nhân của Mộ gia?"
Lê Văn Ca chỉ cảm thấy buồn cười: "Chính cô tự mình phong sao, tôi đây vẫn là nữ chủ nhân của Mộ gia đó!".
"Cô!"
Cố Mạn Mạn tức giận đến mức gio không nhịn được giơ tay lên muốn tát Lê Vân Ca.
"Cô giáo Cổ, đừng tức giận quá, có thể vào phòng trà uống một tách trà."
Hai tay Mộ Thừa Phong