Sáng hôm sau, Lê Vãn Ca đánh thức Mộ Tiểu Bao, rửa mặt cho cậu bé xong, liên muốn dẫn cậu bé ra ngoài.
Quản gia đi lại ngăn cản: "Lê tiểu thư, Mộ phu nhân đã ra lệnh, mấy ngày hôm nay tiểu thiếu gia không được rời Mộ trạch nửa bước, cô không thể dẫn cậu ấy đi."
"Tiểu Bao là người, không phải động vật, bé muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, sao có thể giam cầm bé được?"
Lê Vãn Ca bảo vệ Tiểu Bao ở sau lưng, thái độ cũng rất cứng rắn.
Cô đã sớm đoán được sẽ không dễ dàng như vậy, đã chuẩn đại chiến một trận.
"Thật xin lỗi, Lê tiểu thư, chúng tôi chỉ nghe lệnh của Mộ phu
nhân, xin hãy giao tiểu thiếu gia cho chúng tôi."
Thấy quản gia muốn đòi người, Lê Văn Ca còn chưa kịp nói cái gì, không biết trong tay Tiểu Bao đã cầm ná cao su từ lúc nào, nhìn chằm chằm con mắt của quản gia.
"Chú quản gia, đã dịu dàng với mọi người nhưng mọi người không chịu, Tiểu Bao chỉ có thể dùng cứng, hạt châu của ná cao su này là làm từ Hắc Diệu Thạch, vô cùng cứng, có thể xuyên qua bất kỳ cái gì."
"Đừng, đừng, tiều thiếu gia, có gì từ từ nói, nhanh cất ná cao su đi, cái này không thế chơi bậy!" Quản gia bị dọa đến run rẩy, xém chút nữa gio hai tay lên đầu hàng.
Ông ấy từng tận mắt nhìn thấy tiểu thiếu gia dùng cái ná cao su này, chuẩn xác bắn trúng một con chim.
Chỉ cần tiểu thiếu gia đồng ý, đừng nói là bắn xuyên qua con mắt ông ấy, ngay cả bắn xuyên qua trán ông ấy cũng được.
"Vậy thì làm phiền chủ quản gia nhường đường cho cháu và mami, chúng cháu rất gấp."
Mộ Tiểu Bao bày ra vẻ mặt vô tội nói.
"Nhường, nhường, chúng tôi nhường... Hai người, hai người đi đường cẩn thận."
Quản gia không có cốt khí, ra lệnh cả đám người tránh đường.
So với mất việc thì ông ấy sợ mất mạng hơn!
"Mami, đi thôi!"
Mộ Tiểu Bao rất hài lòng với phản ứng của quản gia, Lê Văn Ca trợn mắt há mồm vỗ tay ra tiếng, bản thân nghênh ngang đi lên trước.
"..."
Ngũ quan và tam qua của Lê Vãn Ca đều chịu sự tấn công mãnh liệt, qua một lúc lâu cũng chưa bình tĩnh lại được.
Này... thằng nhóc này, thật sự là con trai cô sao?
Cô không thể tin được, cô có thể sinh ra được đứa con trai ngầu, đáng yêu còn biết cách dọa người như vậy.
Sát phạt quyết đoán, có chỗ nào giống đứa trẻ năm tuổi, rõ ràng... rõ ràng chính là bản sao của Mộ Thừa Huyền mà.
Bây giờ, nhìn cái ót đầy thịt của con trai, cô trừ bội phục ra, vẫn là bội phục, chỉ muốn hét lớn một tiếng "Đại ca, hãy nhận cái quỳ lạy của tôi!"
"Tiểu Bao, thực ra chỉ cần con muốn ra ngoài, ai cũng không ngăn được con, đúng không?"
Lê Vãn Ca đi chậm lại hai bước, đi theo bước chân của con trai, tò mò hỏi.
"Đương nhiên, trừ daddy ra, Tiểu Bao không sợ ai cả."
"Vậy tối hôm qua, con làm nhiều chuyện ngây thơ như vậy, không phù hợp với phong cách của con nha!"
Tối hôm qua phun mực nước, rồi lại ném bột mì, phù hợp với tác phong của những đứa trẻ năm tuổi, nhưng không phù hợp với tác phong của Mộ Tiểu Bao khổng lồ nhí năm tuổi này.
"Không làm nhiều chuyện ngây thơ như vậy, thì sao có thể thu hút sự chú ý của mami?"
Mộ Tiểu Bao đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Lê Vãn Ca, đôi mắt to tròn, vừa đen vừa sáng, cực kỳ đáng yêu, cũng cực kỳ tủi thân, còn có mấy phần tức giận.
Trái tim Lê Vãn Ca bị đôi mắt này đánh trúng rồi...
Cậu bé mới năm tuổi mà ánh mắt đã như vậy, thật khiến người ta đau lòng mà.
Bỗng nhớ tới mấy ngày trước mình cử mặt lạnh không để ý tới cậu bé, nói những lời nói cay nghiệt khiến cậu bé tổn thương, đúng là không bằng cầm thủ mà.
"Mami, ôm một cái!"
Tiểu Bao cũng nhìn Lê Văn Ca, đáng yêu duỗi đôi tay nhỏ ra với cô.
"Được, ôm một cái!"
Trái tim Lê Vãn Ca bị hòa tan trong nháy mắt, tranh thủ thời gian ôm lấy thiên thần nhỏ này, không đúng, mà là tiểu ma vương mới phải.
Khi đến bệnh viện, cô có thể cảm nhận rõ ràng là Tiểu Bao dang khẩn trương.
"Mami, con sợ, daddy... Daddy sẽ không có chuyện gì, đúng không?"
Mộ Tiểu Bao ôm cổ Lê Vãn Ca, bộ dáng yếu ớt bất lực của một đứa trẻ năm tuổi.
Rốt cuộc Lê Vän Ca cũng tìm được cảm giác được làm mẹ, xoa đầu tóc xù