Lê Văn Ca chi nghĩ rằng Mộ Thừa Huyền vẫn còn giận cô, mặt dày bước đến ngoan ngoãn nhận sai: "Mộ Thừa Huyền, tôi sai rồi. Về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với Kiểu Tư Nam, tôi sẽ không một minh đi gặp anh ấy nữa, cho dù bất đắc dĩ phải gặp anh ấy, tôi cũng sẽ bảo với anh trước... Anh tha thứ cho tôi lần này đi, được không?"
Mộ Thừa Huyền nhìn Lê Vãn Ca bằng đôi mắt trống rỗng, mờ mịt và lạnh nhạt.
Thật lâu sau, môi mỏng lãnh đạm thốt ra hai chữ "ăn ảo quá!"
Thái độ như vậy ngược lại khiến Lê Văn Ca rất bắt an.
Cứ tưởng rằng sau khi anh hắn tinh lại sẽ rất tức giận, thậm chỉ cô còn chuẩn bị tinh thần sẽ bị hắn bóp chết.
Nhưng bây giờ, trên mặt Mộ Thủa Huyền không có tức giận, chỉ có không kiên nhẫn.
Đối với người xa lạ thường sẽ không có kiên nhẫn như vậy!
"Daddy, đầu của daddy bị hỏng rồi sao, là mami mà, daddy yêu mami nhất mà, daddy không nhớ mami sao?"
Mộ Tiểu Bao nắm lấy bàn tay to lớn của Mộ Thừa Huyền, đôi mắt ngây thơ không hiểu gì.
Nhất định đầu của daddy cậu bé có vấn đề, bằng không tại sao ngay cả
mami cũng không nhận ra.
"Cô ấy là nhân vật lớn nào mà ba nhất định phải nhớ rõ cô ấy?".
Mộ Thừa Huyền hờ hững liếc nhìn Lê Vân Ca, sâu trong mắt có chút khinh thường.
"Con trai, con... thật sự không biết cô ấy?"
Lương Ngọc Nghi cũng thử hỏi.
"Thừa Huyền, anh đừng làm Lê tiểu thư sợ, anh làm sao có thể nói không quen cô ấy, cô ấy sẽ đau lòng..."
Đôi mắt Cổ Mạn Mạn sáng ngời, tràn đầy hưng phần không thể che giấu.
Nếu Mộ Thừa Huyền thực sự không nhớ Lê Văn Ca, thi thật sự là ông trời đang giúp cô ta!
Lúc này, bác sĩ bước vào.
"Bác sĩ, mau đến xem một chút. Mặc dù con trai tôi đã tỉnh, nhưng... hình như trí nhớ có vấn đề."
Lương Ngọc Nghi liếc Lê Văn Ca một cải, cũng không đem mọi chuyện nói kỹ càng.
Bác sĩ tỏ ra khả binh tĩnh, sau khi thực hiện một loạt các kiểm tra đối với Mộ Thừa Huyền theo đúng quy trình chuyên môn, ông ấy nói: “Hôm qua tôi đã nói Mộ tiên sinh bị tổn thương thủy não, sẽ mất đi một phần tri nhớ, nhưng chỉ tạm thời. Nghỉ ngơi một thời gian, uống thuốc nhiều hơn sẽ không có vấn đề gì."
Cho nên, hắn đã thực sự quên cô rồi sao?
Lê Văn Ca đứng bên cạnh nghe rõ ràng lời bác sĩ.
Trải tim của cô như muốn rơi xuống.
Không thể nói đó là loại cảm xúc gì.
"Có nghe hay không, con trai tôi không nhớ rõ cô nữa, còn không cút đi mau!"
Lương Ngọc Nghi hét vào mặt Lê Văn Ca.
Lúc này, thay vi "dạy dỗ cô” bà lại mong cô mau chóng biến mất hơn.
Vi sợ ở lại nhiều thêm một giây, Mộ Thừa Huyền sẽ nghĩ đến cô.
Lê Văn Ca không bỏ cuộc, liều mạng khiêu khích Lương Ngọc Nghi, đi vòng qua giường bệnh của Mộ Thừa Huyền, nắm lấy lòng bàn tay của hắn, giữ chặt: "Mộ Thừa Huyền, tôi biết anh vẫn còn giận tôi, anh có mắng tôi thể nào tôi cũng nghe, nhưng đừng giả vờ như không biết tôi. Hinh phạt như vậy rất ngây thơ, rất nhàm chán!"
"Tôi ghét nhất phụ nữ dài dòng, đuổi cô ấy ra ngoài.”
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng rút tay ra, không để ý đến cô một chút nào.
Cùng lúc đó, vệ sĩ đứng đợi bên ngoài nghe thấy tiếng động bước vào, lôi cô ra ngoài một cách hung bạo.
Mắt Lê Vãn Ca đỏ hoe, bất chấp hình tượng het lên với người đàn ông: "Mộ Thừa Huyền, đừng xem tôi là đồ ngốc. Vốn dĩ anh không hề mất trí nhớ, bang không tại sao anh nhớ tất cả mọi người, nhưng lại không nhớ rõ tôi..."
"Vị tiều thư này, Mộ tiên sinh chỉ là thiếu một phần trí nhớ, cho nên vẫn có thể nhớ rõ mọi người nhưng không nhớ rõ cô."
Bác sĩ đẩy kính giải thích: "Tinh huống này thường có hai khả năng xảy ra, một là cô không quan trọng với anh ấy cho nên dễ bị quên đi. Hai là cô rất quan trọng với anh ấy, tuy nhiên phần trí nhớ liên quan đến cô thi không tốt đẹp gi nên bị anh ấy cố ý quên mất, nhưng mặc kệ là tinh huống như thế nào, tôi cũng không đề nghị có ở