Tống Vy ngồi xuống.
Kiều Phàm nghe ra ý gì đó, hơi đảo mắt, thử thăm dò hỏi: "Vy Vy, có phải tổng giám đốc Đường đã nói gì với em hay không?" "Cũng không có gì, chắc là anh ấy nhìn thấy chúng ta uống rượu, hiểu lầm anh muốn làm gì với tôi" Tống Vy cười nói.
Tay cầm điện thoại của Kiều Phàm từ từ siết chặt lại: "Vậy em cảm thấy anh ta nói là sự thật sao?" "Vừa nãy không phải tôi đã nói rồi sao, tôi tin tưởng anh" Tống Vy nằm xuống ghế sô pha, thoải mái duỗi lưng một cái.
Kiều Phàm hơi thả lỏng, nở nụ cười đầy thâm ý.
"Đúng rồi Phàm, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tổng giám đốc Đường lại mang tôi đi?" Tống Vy nhìn lên trần nhà hỏi.
Kiều Phàm cười khổ thở dài: "Lúc ấy em uống say, tôi thanh toán xong định đưa em trở về, kết quả tổng giám đốc Đường xuất hiện, nói tôi có mưu đồ làm loạn với em, rồi cướp em từ trên tay tôi."
"Thì ra là thế" Tống Vy gật đầu, đã hiểu.
Kiều Phàm tỏ vẻ bất đắc dĩ cười cười: “Tôi cũng không biết tại sao tổng giám đốc Đường lại hiểu lầm như vậy, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, làm sao tôi có thể làm như thế chứ, anh ta mang em đi, tôi còn lo anh ta sẽ làm gì với em đấy, nên cứ liên tục nhắn tin gọi điện cho em, biết được em không có việc gì là quá tốt rồi."
Nghe anh ta nói thế, Tống Vy cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm chảy qua.
Dù lần hiểu lầm này khiến người ta cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Nhưng nguyên nhân gây ra đều bắt nguồn từ việc Kiều Phàm và Đường Hạo Tuần lo lắng cố xảy ra chuyện.
Nghĩ vậy, Tống Vy nhìn ra phía cửa, dường như muốn xuyên thấu qua cửa phòng, nhìn thấy người ở đối diện.
Sau đó, Tống Vy và Kiều Phàm lại hàn huyên một chút chuyện khác, khi trò chuyện xong thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Tống Vy dậy thật sớm làm bữa sáng.
Sau khi làm xong, cô gọi hai đứa bé dậy, bảo chúng đi gọi Đường Hạo Tuấn tới cùng ăn.
Tất nhiên hai đứa bé vui vẻ đồng ý.
Nhưng mà đi