Không thể không nói, hôm nay mình mặc thành như thế này, đúng là khá giống nhân viên bán hàng.
Thấy Tống Vy không nói gì, Lâm Quốc Thần tưởng là cô đã thừa nhận, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: "Thưa cô, lát nữa tôi mua xong xe, cô có thể đi uống với tôi ly cà phê không?"
Thái dương Tống Vy nổi lên mấy vạch đen.
Cải quỷ gì thế?
Gã đàn ông của Tô Thu lại muốn hẹn cô.
Tống Vy nhìn người đàn ông ánh mắt đầy dâm dục nhưng lại ra vẻ quý ông trước mắt, cố nén dạ dày cuộn lên, mỉm cười nhận lấy danh thiếp, xem xét, lập tức phì cười: "Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Tổng thị?"
"Không sai!" Lâm Quốc Thần chỉnh lại cà vạt trên cổ.
Tống Vy liếc mắt.
Người này thật đúng là không biết xấu hổ, lại có thể giả mạo Tổng Huy Khanh.
Nhưng nếu người này đã đụng phải cô, thì cô sẽ chơi đùa với anh ta.
Nghĩ vậy, Tống Vy vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh ta: "Thì ra là chủ tịch Tổng, hân hạnh được gặp anh"
Lâm Quốc Thần bị tiếng gọi chủ tịch Tổng này của cô làm cho lâng lâng lên, căn bản không phát hiện được sự giễu cợt trong mắt Tống Vy, cầm tay Tống Vy xoa xoa: "Còn chưa thỉnh giáo tên cô là gì đấy?"
Tống Vy bình tĩnh rút tay trở về, cười khẩy nói: "Chủ tịch Tống, anh không biết tôi ư?" Lâm Quốc Thần vẻ mặt cứng đờ, có chút luống cuống: "Tôi...!Tôi nên quen biết sao?" "Đương nhiên, tôi thế nhưng là."
C
Cô còn chưa dứt lời, Tô Thu đã trở về, nhìn thấy Tống Vy đứng cùng Lâm Quốc Thần thì suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy tới, chặn trước mặt Lâm Quốc Thần, trừng mắt với Tống Vy âm thanh sắc bén chất vấn: "Tống Vy, sao cô lại ở chỗ này?"
"Tôi tới đây rửa xe." Tống Vy cười cười, nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "DÌ Tô, nhanh như vậy bà đã xuất viện rồi." Nghe vậy, Tô Thu sắc mặt tái xanh, còn không đợi cô nói gì, Lâm Quốc Thần kinh ngạc thốt lên: "Cô là con gái vợ trước của Tống Huy Khanh?"
"Không sai." Tống Vy gật đầu.
Lâm Quốc Thần vô cùng lúng túng, hận không thể lập tức bỏ chạy.
Trước kia, anh ta lợi dụng thân phận Tống Huy Khanh để hẹn hò với phụ nữ, hầu như đều thuận lợi.
Không ngờ lần này lại đụng phải con gái Tống Huy Khanh.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của Lâm Quốc Thần, Tô Thu cảm thấy hồi hộp, bất an.
Lẽ nào, anh ta đã nói ra quan hệ giữ bọn họ? Mặt mũi Tô Thu bỗng chốc trắng bệch, trước mắt trở nên tối sầm.
Nhưng bà ta hít sâu một hơi, bóp bóp lòng bàn tay, mới ráng chống đỡ không để cho mình ngất đi, hỏi dò: "Vừa nãy hai người đã nói chuyện gì?"
"Dì Tô hỏi vấn đề này rất đúng lúc" Tống Vy liếc Lâm Quốc Thần phía sau lưng bà ta: "Vị em họ xa này của dì lại có thể giả mạo thân phận của ba" "Cái gì?" Tô Thu sững sờ: "Giả mạo thân phận ba cô?"
"Đúng vậy." Tống Vy gật đầu, chỉ vào Lâm Quốc Thần tố cáo: "Không chỉ như vậy đâu, anh ta còn đưa tôi danh thiếp, muốn hẹn tôi uống cà phê." Tống Vy lấy danh thiếp đập vào lòng bàn tay Tô Thu.
Tô Thu nhìn danh thiếp, thở