Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Cô Còn Có Kẻ Thù Nào Hay Không


trước sau



Tống Vy mặt mày ngơ ngác: “Ảnh? Ảnh gì?”
“Là ảnh chụp hình phòng hóa trang và các hành lang đi thông đến phòng hóa trang”
Đường Hạo Tuấn khẽ mím môi mỏng, giải thích thắc mắc cho cô.

Tổng Vy nhíu đôi mày đẹp, sau đó hiểu ra:
“Tôi biết rồi, đầu tiên Tống Huyền chụp ảnh không có người của phòng hóa trang và các hành lang, sau đó dán ảnh chụp trước màn hình máy theo dõi, như vậy thứ máy theo dõi quay được, luôn là phòng hóa trang và hành lang không người.

“Không sai” Đường Hạo Tuấn gật đầu.


Tống Vy cắn môi: “Chẳng trách tôi cứ cảm thấy video theo dõi có vấn đề, thì ra vấn đề nằm ở đây!” Không thể không nói, chiêu này của Tống Huyền đúng là rất khôn khéo, gần như có thể lừa gạt tất cả mọi người.

Tổng Vy tức giận nhìn Tống Huyền.

Tổng Huyền trừng ngược lại, sau đó vội vàng nhìn Đường Hạo Tuấn:
“Hạo Tuấn, em thừa nhận em có mua chuộc người này, lúc đầu em cũng có ý định cắt hư quần áo, bởi vì em hận cô ta, thân phận có cả nhà họ Tổng và vợ chưa cưới của anh cũng vì cô ta nên mới đến trên người em, cho nên em không bao giờ có được cảm giác an toàn, em muốn đuổi cô ta đi, nhưng...!
“Nhưng cái gì?” Mặt Đường Hạo Tuấn vô cùng tăm tối.

Tổng Vy cũng hơi kinh ngạc nhìn Tổng Huyền.

Cô không ngờ Tống Huyền lại dám nói trắng trợn ra những hận thù đối với cô như thế.

“Nhưng em dám thề, em thật sự không có phá hư quần áo!” Tống Huyền dựng thẳng ba ngón tay.

Lúc này, nhân viên kia cũng nói: “Cô Tống Huyền nói thật, cô ta làm tôi xử lý xong theo dõi lại đến phòng trang điểm canh chừng giùm cô ta, nhưng mà lúc chúng tôi đến phòng trang điểm thì đống quần áo đó đã bị cắt rách rồi!”
“Cái gì?” Tống Vy không tin nổi ho to.


Đường Hạo Tuấn cũng hơi kinh ngạc, nhíu chặt mày lại.

Tống Huyền nắm chặt nắm đấm, trên mặt đầy vẻ tức giận:
“Người thật sự phá hư quần áo chắc chắn muốn vu oan cho tôi, cũng giống

như lúc Tổng Vy bị cảnh sát đánh ở đồn cảnh sát vậy, rõ ràng tôi không hề mua chuộc hai cảnh sát đó, nhưng mấy người lại đều nghi ngờ tôi”
Tuy khi nhìn thấy người khác cắt hư quần áo thì có rất vui, nhưng cô lại không thể nào chấp nhận được chuyện cổ gánh tội thay người khác.

“Cô nói lần trước người mua chuộc cảnh sát cũng không phải là cô?” Tống Vy rất khó hiểu trước vấn đề này.

Hai lần này cô đều nghĩ là do Tổng Huyền làm.

Nhưng kết quả lại không phải.
“Nhảm nhí, đương nhiên không phải tôi, nếu tôi mua chuộc, cô tưởng cô còn sẽ yên lành mà đi ra ngoài sao?”
Tống Huyền khinh thường liếc Tổng Vy.

Lòng Tống Vy trầm xuống, ánh mắt thay đổi thất thường:
“Nếu cô không làm những chuyện đó thì rốt cuộc là ai làm?”
“Ai biết ngoại trừ tôi ra, cô còn có kẻ thù nào hay không chứ” Tống Huyền hừ lạnh nói.


Đường Hạo Tuấn vuốt cằm, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, anh buông tay, lạnh nhạt nhìn Tống Huyền: “Nếu cô không làm chuyện này, nhưng cũng không thể bỏ qua dễ dàng như thế, Trình Hiệp”
Đường Hạo Tuấn gọi.

Trình Hiệp đứng lên.

Đường Hạo Tuấn chỉ Tổng Huyền: “Mang cô ta về nhà họ Tống, nói với Tổng Huy Khanh, trông cô ta cho kỹ vào, nếu không có việc gì tôi sẽ hỏi ông ấy”
“Vâng”
Trình Hiệp gật đầu, sau đó đi về phía Tống Huyền.

Tống Huyền vội vàng lui ra sau:
“Hạo Tuấn, em đã nói không phải do em làm rồi, vì sao anh còn muốn phạt em?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện