CHƯƠNG 1645
Mẹ Giang trừng mắt nhìn cô: “Không muốn đi cũng phải đi, khó khăn lắm Cẩm Thành mới tới một chuyến, con cứ để thằng bé ngồi không vậy sao? Mau đi dẫn Cẩm Thành đi dạo đi.”
Giang Hạ nhìn Tô Cẩm Thành, bắt gặp ánh mắt mong chờ của anh, cô cũng ngại từ chối nên đành bất lực gật đầu: “Được rồi, vậy con thay quần áo đã, anh Cẩm Thành đợi em một chút.”
“Được.” Tô Cẩm Thành cười cười gật đầu.
Sau khi Giang Hạ quay về phòng, Mẹ Giang lén nói với Tô Cẩm Thành: “Cẩm Thành cố lên, bác gái xem trọng cháu đó.”
“Cảm ơn bác gái, con sẽ cố gắng.” Tô Cẩm Thành gật đầu.
Hình như Mẹ Giang nhớ ra gì đó, lại nói: “Cẩm Thành, bác gái hi vọng con tán được Giang Hạ, có như thế thì Giang Hạ mới không thích đứa trẻ ấy nữa.”
“Bác gái đang nói tới Kiều Phàm sao?” Ánh mắt Tô Cẩm Thành hơi tối lại.
Mẹ Giang ngạc nhiên: “Sao cháu biết?”
“Trước khi tới thành phố Giang, cháu cũng có tìm hiểu tình hình của Giang Hạ một chút, nên mới biết cái người tên Kiều Phàm này, cũng biết Giang Hạ thích anh ta, còn những chuyện khác thì không rõ.” Tô Cẩm Thành nói.
Mẹ Giang thở dài gật đầu: “Không sai, Giang Hạ thích nó nhưng hai đứa không có tương lai. Chưa kể đến chuyện Giang Hạ chỉ yêu đơn phương chứ Kiều Phàm không thích con bé, dù hai đứa đều có tình cảm với nhau nhưng với ân oán giữa hai nhà Giang-Kiều thì bọn trẻ không thể ở bên nhau được. Bác làm mẹ nên không muốn Giang Hạ đau khổ vì Kiều Phàm nữa, cứ như thế, con bé sẽ tự huỷ hoại chính mình mà thôi. Vậy nên bác gái hy vọng cháu sẽ giành được trái tim con bé, bác biết là
“Cháu hiểu rồi ạ.” Tô Cẩm Thành cười cười ngắt lời bà: “Cháu không thấy như thế là ích kỷ. Hơn nữa mục đích cháu tới thành phố Giang chính là vì Giang Hạ. Nếu đã muốn ở bên cạnh Giang Hạ thì đương nhiên cháu phải giành lại cô ấy, nên bác gái cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
“Nếu thế thì bác gái yên tâm rồi, nhờ con cả đấy Cẩm Thành, bác gái biết muốn giành được Giang Hạ cũng không dễ dàng, trong quá trình đó, có thể cháu sẽ bị thiệt nhưng bác gái hi vọng cháu có thể kiên trì tới cùng.” Mẹ Giang cười khổ.
Tô Cẩm Thành gật đầu: “Vâng ạ.”
Vừa nói xong, cửa phòng Giang Hạ liền mở, cô đã thay một chiếc áo khoác dài thoải mái, tò mò nhìn hai người: “Mẹ và anh Cẩm Thành đang nói chuyện gì thế? Không khí hơi sai sai đó.”
“Không có gì, con thay đồ xong rồi hả?” Mẹ Giang lắc đầu rồi chuyển chủ đề.
Giang Hạ ừm một tiếng: “Xong rồi.”
“Nếu xong rồi thì hai đứa mau đi đi, tối về sớm nhé, đương nhiên không về cũng được.” Mẹ Giang đẩy cô và Tô Cẩm Thành ra khỏi cửa.
Giang Hạ nghe thế, không nhịn được mà trừng mắt nhìn mẹ cô: “Mẹ đang nói gì vậy hả, cái gì mà không về cũng được, bọn con đâu phải……”
Ầm!
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa.
Khoé miệng của Giang Hạ giật giật, cảm thấy vô cùng cạn lời.
Mẹ cô đóng cửa kịch liệt như thế, bình thường mỗi khi cô ra ngoài, mẹ đều lải nhải cả nửa ngày, sau khi cô vào thang máy thì mẹ mới đóng cửa.
Nhưng hôm nay lại đóng cửa nhanh như thế.