CHƯƠNG 1691
Giang Hạ lắc đầu với đôi mắt u ám: “Không thể, tớ không thể thử yêu một người nào khác, cũng không thể bắt đầu một thứ tình cảm mới nữa.”
“Tại sao?” Tống Vy nhíu mày: “Giang Hạ, sao cậu lại cố chấp như vậy, cậu biết Kiều Phàm…”
“Không phải vậy đâu Vy Vy.” khóe miệng Giang Hạ nhếch lên tạo thành một đường cong trông rất khổ tâm, cô ấy nhìn Tống Vy nói: “Tớ không có cách nào có thể yêu một người mới, không phải vì Kiều Phàm, mà là vì tớ không còn thời gian và sức lực nữa.”
“Ý của cậu là sao?” Trong lòng Tống Vy cảm thấy vô cùng bồn chồn, không biết tại sao cô lại có linh cảm không lành.
Giang Hạ đứng lên cười: “Không có gì, sau này cậu sẽ biết thôi, được rồi Vy Vy, tớ thật sự phải đi rồi.”
Sau khi nói xong, cô ấy vòng qua ghế sô pha, đi về phía cửa.
Có điều khi Giang Hạ mới bước được hai bước thì đầu óc đột nhiên choáng váng tối sầm lại.
Cô ta dừng lại, cơ thể lắc lư, một giây sau liền khuỵu chân ngã xuống đất.
Tống Vy giật mình khi nhìn thấy điều này: “Giang Hạ.”
Cô vội vàng đứng dậy chạy tới đỡ lấy cô ấy.
Nhờ phát giác kịp lúc, Giang Hạ không ngã xuống đất mà rơi vào vòng tay của Tống Vy.
Giang Hạ mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Vy, cô ấy khẽ mỉm cười: “Vy Vy, cám ơn cậu.”
Sau đó Giang Hạ vịn vào tay của Tống Vy, đứng vững trở lại.
Tống Vy mím môi nhìn cô ấy: “Giang Hạ, vừa rồi cậu bị làm sao vậy? Đột nhiên lại ngất đi, doạ tớ giật cả mình.”
“Không sao, chỉ là thiếu máu một chút thôi. Hai ngày nay thỉnh thoảng tớ cứ bị như vậy, thậm chí có lúc trong
Tống Vy nheo mắt: “Thiếu máu, bụng khó chịu? Cậu bị bệnh à?”
Nghĩ đến việc Giang Hạ vừa rồi nói không còn thời gian và sức lực nữa.
Tống Vy khó mà không nghĩ đến việc liệu có phải Giang Hạ bị bệnh nặng không.
Tuy nhiên, Giang Hạ lại lắc đầu: “Không.”
“Không được, cậu phải đến bệnh viện khám thử.” Tống Vy nắm lấy tay Giang Hạ, định đưa cô ấy đến bệnh viện.
Giang Hạ rút tay lại: “Không cần đâu Vy Vy, sau này tớ sẽ tự đến bệnh viện khám, cậu không cần đi cùng với tớ, không phải cậu có chuyến bay sao? Nhanh đi đi, nếu không sẽ bị tắc đường đó.”
“Cậu tự đi sao?” Tống Vy nhìn Giang Hạ, không tin cô ấy sẽ đến bệnh viện khám.
Giang Hạ đương nhiên biết Tống Vy đang nghĩ gì, cười nói: “Đừng lo lắng mà Vy Vy, tớ thật sự sẽ đi mà, chiều nay tớ sẽ đi, nếu không tin thì chiều này tớ sẽ gửi kết quả kiểm tra của tớ cho cậu nha, được chưa?”
Nghe cô ấy nói vậy, Tống Vy khịt mũi: “Được rồi, chiều nay tớ sẽ tìm cậu đòi kết quả đó.”
“Ừ.” Giang Hạ gật đầu.
Lúc này Tống Vy mới để cô ấy đi.
Giang Hạ vẫy tay, mở cửa bước ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Giang Hạ dựa vào bức tường bên cạnh cửa, đột nhiên che miệng lại, sắc mặt tái nhợt.
cô ấy không biết mình bị làm sao, nhưng gần đây cô ấy thường xuyên bị chóng mặt, thỉnh thoảng sẽ giống như bây giờ, bụng không thoải mái hoặc là nôn oẹ.