CHƯƠNG 1692
Vì vậy cô ấy cũng nghi ngờ rằng có thể mình đang ốm nặng.
Nhưng dù sao thì Giang Hạ cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về bản thân mình, nên cô ta không có ý định đến bệnh viện để chẩn đoán.
Bởi vì nó không có ý nghĩa.
Hít một hơi thật sâu, Giang Hạ cố nén chịu cơn đau, đi tới phòng tổng thống bên cạnh, gõ cửa đi vào.
Mười một giờ trưa, Tống Vy bước ra khỏi phòng, đi tới thang máy, chuẩn bị trở về thành phố Giang.
Khi đi qua dãy phòng tổng thống bên cạnh, Tống Vy giảm tốc độ bước chậm lại, liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó lại duy trì tốc độ bình thường đi vào thang máy.
Không biết Giang Hạ đã đi chưa hay vẫn còn ở đó với Tô Cẩm Thành.
Đinh!
Trong lúc Tống Vy đang miên mang suy nghĩ thì cửa thang máy mở ra.
Tống Vy nhấc chân bước vào, bốn vệ sĩ xách hành lý của cô ở phía sau cũng đi vào theo.
Không lâu sau, Tống Vy đã ngồi lên xe đến sân bay, cô lấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn bắt máy rất nhanh: “Em về rồi sao?”
Anh nghe thấy tiếng xe từ phía đầu dây bên cô.
“Vâng.” Tống Vy gật đầu: “Em đang trên đường đến sân bay, vậy nên em gọi báo với anh một tiếng, có lẽ khoảng 4 giờ chiều em sẽ đáp sân bay thành phố Giang.”
Thành phố Hải thật ra không cách quá xa thành phố Giang, nếu đi máy bay thì chỉ mất tầm hai đến ba tiếng.
Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm, ừ một tiếng: “Anh biết rồi, anh sẽ có mặt ở sân bay thành phố Giang lúc 4 giờ chiều để đợi em.”
“Được.” Tống Vy cười đáp.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn đột nhiên
“Không hỏi được gì cả.” Khi nói ra lời này, cô bất lực thở dài: “Thái độ của Giang Hạ lần này vô cùng kiên quyết, cậu ấy không hé răng nói với em bất cứ điều gì dù cho là nhỏ nhặt nhất, còn nói sau khi nói cho em biết thì em sẽ ngăn cản cậu ấy, vậy nên em không còn cách nào khác, đành thôi vậy, cũng không thể ép cậu ấu được.”
“Nếu đã như vậy thì cứ kệ cô ấy đi.” Đường Hạo Tuấn thờ ơ nói.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, em cũng nghĩ như vậy, cho nên hôm nay em quyết định trở về, nếu không thì em nhất định sẽ ở lại một thời gian để xem xem có thể giúp gì được cho cậu ấy hay sao.”
“Muốn giúp thì cũng không cần thiết phải ở lại thành phố Hải.” Đường Hạo Tuấn buồn bực.
Tống Vy nghe ra được giọng điệu không vui của anh, liền biết anh không thích câu “ở lại thành phố Hải một thời gian” mà cô vừa nói, cô không nhịn được bật cười: “Em chỉ nói vậy thôi mà, hơn nữa Giang Hạ không phải cũng không nói gì với em sao? Vậy nên cậu ấy cũng không cần em giúp gì cả.”
“Không cần ai giúp thì tốt, cô ấy nên tự giải quyết việc riêng của mình.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Được rồi, được rồi, mùi ghen tuông lại bốc lên nồng nặc rồi đấy, được rồi chồng à, em cúp điện thoại trước nhé, sắp tới sân bay rồi, có gì thì đợi em trở về lại nói.”