Tống Vy không có suy nghĩ này, đứng bên ngoài đám người, mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện.
Kiều Phàm đi đến phía sau cô: “Không đi cướp hoa cưới à?”
Tống Vy lắc đầu: “Không, không cướp được.
”
Kiều Phàm nhìn cô dâu bị một đám người vây quanh: “Nếu như đàn ông cũng có thể cướp hoa cưới, vậy thì tôi sẽ đi cướp rồi tặng cho em, nghe nói cô gái nhận được hoa cưới sẽ là cô dâu tiếp theo.
”
Nói đến đây, anh ta đẩy mắt kính nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lóe lên: “Thực ra cách trang điểm, ăn mặc bây giờ của em cũng rất giống cô dâu.
”
“Vậy sao.
” Tống Vy cúi đầu nhìn mình.
Kiều Phàm gật đầu: “Thật.
”
Tống Vy bị trọc cười, đang định nói gì đó, thì thấy cô dâu quay người lại, đưa lưng về phía mọi người, ném bó hoa thật cao.
Mọi người đều ngẩng đầu và đưa tay lên, muốn bắt được hoa cưới.
Tuy nhiên, hoa cưới bay thẳng qua đầu họ, rơi vào trong lòng một người đàn ông qua đường.
Người đàn ông bị hoa cưới đột nhiên rơi xuống đập vào, bước chân lập tức dừng lại.
Cảnh tượng này khiến tất cả cô gái đều sững sờ.
Không ai trong số bọn họ ngờ đến hoa cưới lại bị một người đàn ông bắt được.
Tống Vy cũng sững sờ mấy giây, nhìn vẻ mặt hơi ngớ ra của Đường Hạo Tuấn, thực sự không nhịn được, che miệng, phụt một tiếng, bật cười.
Tiếng cười của cô đã phá vỡ sự yên tĩnh kỳ quái này.
Trong lúc những cô gái này đang thảo luận có cần cướp hoa cưới về không,