Kiều Phàm đứng thẳng dậy, đi đến trước mặt cô, một tay ấn cô vào bức tường phía sau, hơi cúi đầu xuống nhìn cô: “Vy Vy, em thích Đường Hạo Tuấn như vậy sao?”
“Hả?” Đồng tử của Tống Vy co rút lại, trái tim đập thình thịch, theo bản năng trốn tránh ánh mắt của anh ta: “Phàm, anh đang nói gì vậy?”
“Đừng giả vờ, em biết tôi đang nói gì mà.
” Kiều Phàm nắm lấy cằm cô, quay mặt cô lại.
Tống Vy không thích hành động này của anh ta, cau mày, sau đó đưa tay lên muốn đẩy tay anh ta ra.
Nhưng Kiều Phàm lại đột nhiên dùng thêm lực, nắm cằm cô đến mức đau đớn.
Tống Vy đau đớn hừ một tiếng: “Phàm, anh buông tay ra!”
Kiều Phàm không buông ra, cúi đầu đến gần cô, mang theo hơi thở có mùi rượu nhà nhạt phả vào mặt cô, lên tiếng chất vấn: “Tại sao? Tại sao người em yêu là Đường Hạo Tuấn mà không phải là tôi?”
Tống Vy bị câu nói này của anh ta làm cho kinh ngạc, cô không dám tin nhìn anh ta: “Kiều Phàm, anh…”
“Năm năm rồi.
” Kiều Phàm ngắt lời cô, vùi đầu vào cổ cô: “Tôi ở bên cạnh em năm năm rồi, tôi vẫn luôn nghĩ là em sẽ từ từ phát hiện ra tình cảm của tôi đối với em, vì vậy từ trước đến nay tôi chưa từng ép em, cũng chưa từng tỏ tình với em, nhưng không ngờ, em mới về nước chưa được hai tháng đã yêu Đường Hạo Tuấn!”
Tống Vy mấp máy môi, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nhiều hơn là sự áy náy: “Xin lỗi Phàm, tôi thật sự không biết anh thích tôi!”
Cô vẫn luôn coi anh ta là người bạn thân nhất của mình, vì vậy từ trước đến này chưa từng nghĩ đến chuyện anh ta có thích cô hay không.
Hơn nữa, Giang Hạ thích anh ta, sao cô có thể giành với Giang Hạ chứ!
“Em thật sự không biết, mà tôi cũng luôn cho rằng em chỉ là chưa thông suốt mà thôi, cuối cùng cũng có một ngày hiểu ra, vì vậy tôi tình nguyện đợi, nhưng tôi đợi năm năm, kết quả mà tôi đợi