CHƯƠNG 1954
Nhìn thấy ba Giang, mẹ Giang vội vàng hỏi: “Sao rồi? Phía Vy Vy có nói gì lại chưa?”
Ba Giang gật đầu, nhưng thay vì trả lời ngay lập tức, ông ta chỉ vào Giang Hạ.
Mẹ Giang hiểu ý của ông ta, nhẹ nhàng đặt Giang Hạ xuống giường, đắp chăn lên cho cô.
Sau khi làm xong, hai người nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Giang Hạ.
Ra tới phòng khách, mẹ Giang không chờ đợi được nữa lại hỏi: “Ông Giang, rốt cuộc thế nào rồi, Vy Vy đã trả lời chưa?”
Ba Giang gật đầu: “Trả lời rồi, Vy Vy bảo chúng ta đợi vài tiếng, Sếp Đường sẽ thu xếp người đưa chúng ta đi, rạng sáng bọn họ sẽ tới nơi.”
Nghe vậy, trái tim đang treo lơ lửng trong đống hỗn độn lo lắng của mẹ Giang dường như đã được buông xuống: “Tốt rồi, tốt quá rồi.”
Bà ta vỗ vỗ lồng ngực của mình: “Chúng ta lại gây rắc rối cho Vy Vy với Sếp Đường nữa rồi.”
Ba Giang thở dài: “Đúng vậy, nhưng họ là những người duy nhất có thể giúp chúng ta lúc này, đợi đến khi chúng ta hoàn toàn an toàn thì sẽ nghĩ cách trả ơn cho họ sau.”
“Ông nói đúng.” Mẹ Giang gật đầu.
Sau đó, ba Giang nhìn lên đồng hồ trên tường, đã ba giờ sáng.
Ông ta nói với mẹ Giang: “Còn mấy tiếng nữa mới rạng sáng, bà tranh thủ ngủ một lát đi, tôi đi thu dọn đồ đạc.”
Mẹ Giang lắc đầu: “Không, sao tôi có thể ngủ được chứ, tôi dọn với ông, hai người cùng nhau dọn sẽ nhanh hơn.”
“Cũng được.” Ba Giang nghe thấy mẹ Giang nói như vậy, cũng không ép bà nữa.
Suy cho cùng thì khi biết Kiều Phàm
“Đi thôi, tôi sẽ dọn phòng của chúng ta, phòng của Giang Hạ thì dọn sau cùng, để cho con bé ngủ thêm một lát.” Mẹ Giang liếc nhìn về phía cửa phòng của Giang Hạ rồi nói.
Bố Giang “ừ” một tiếng: “Nên để con bé ngủ thêm một chút, vừa rồi bị doạ như thế chắc nó sợ lắm.”
“Đúng vậy, lúc tôi ôm con bé, tôi có thể cảm nhận được cơ thể của nó cứ run rẩy liên tục.”
“Tôi thực sự không biết, khi nào thì chuyện này mới kết thúc?” Ba Giang ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, trong mắt tràn đầy sự mơ hồ.
Mẹ Giang không nói gì, im lặng thở dài.
Ba Giang xoa xoa hai bên thái dương: “Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, đi thôi, thu dọn đồ đạc đi, chỉ lấy những thứ cần dùng thôi, còn đồ không quan trọng thì cứ để lại, đem theo quá nhiều đồ sẽ rất phiền phức.”
“Ừ.” Mẹ Giang cũng biết ý của ba Giang.
Bây giờ họ đang chạy trốn Kiều Phàm chứ không phải là chuyển nhà theo nghĩa thông thường.
Vậy nên một số thứ không cần thiết thì cũng không nên đem theo.
Hai vợ chồng bọn họ nói xong thì bắt đầu dọn đồ.
Thậm chí để không đánh thức Giang Hạ, động tác thu dọn đồ đạc của hai vợ chồng rất chậm và khẽ, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Hai giờ sau, đôi vợ chồng nhà họ Giang gần như đã thu dọn xong xuôi.