CHƯƠNG 1955
Ba Giang nhìn mấy chiếc vali và túi trong phòng khách, bất lực hít một hơi, sau đó nhìn vợ mình bên cạnh: “Đã sáu giờ rồi, đoán chừng bọn người của Sếp Đường cũng sắp tới rồi, bà vào gọi Giang Hạ dậy đi, nhân tiện thu dọn phòng của Giang Hạ, đem những đồ cần mang theo xuống đây.”
“Được, tôi biết rồi.” Mẹ Giang gật đầu đáp.
Thực ra không cần ông ta nhắc thì bà cũng đi gọi Giang Hạ dậy.
Mẹ Giang bước đến phòng của Giang Hạ.
Ba Giang nhìn đống hành lý trong phòng khách, nghĩ ngợi một chút về việc dọn chúng ra bên ngoài nhà, như vậy thì một lát nữa sẽ tiện bỏ lên xe hơn.
Nghĩ là làm, ba Giang xách hai chiếc vali bước ra cửa.
Rất nhanh sau đó, ba Giang đã chuyển hai chiếc vali ra bên ngoài nhà.
Sau khi đặt nó xuống, ba Giang chuẩn bị quay trở vào lại nhà để tiếp tục chuyển những đồ còn lại ra.
Nhưng mà ngay lúc ông ta quay lại, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người dùng ánh mắt u ám nhìn ông ta: “Sao đây, lại muốn chuyển nhà nữa đấy à?”
Giọng nói này!
Bước chân của ba Giang ngay lập tức dừng lại, sắc mặt biến đổi, đồng tử co rút lại to cỡ đầu cây kim, cả người khẽ run lên.
Kiều Phàm!
Anh ta quả thật đã tìm đến tận đây rồi!
Trong lòng ba Giang như có sóng to gió lớn dấy lên cuồn cuộn, không thể giữ bình tĩnh.
Ông ta chưa từng nghĩ đến việc Kiều Phàm chạy tới đây nhanh như vậy, vốn dĩ ông ta cứ cho rằng lúc Kiều Phàm gọi cho Giang Hạ chỉ là vừa tìm ra được tung tích của bọn họ, vẫn chưa bắt đầu đi đến đây.
Nhưng không ngờ Kiều
Nghĩ lại thì có lẽ khi Kiều Phàm liên lạc với Giang Hạ, anh ta dường như đã có mặt ở sân bay của đất nước này.
Sân bay gần nhất cách nơi này cũng vài giờ lái xe.
Vì chỗ này xa xôi hẻo lánh, nên giao thông đi lại không thuận tiện, trừ khi tự lái xe, nếu không muốn đến được đây phải thay đổi qua nhiều loại phương tiện trên đường nên sẽ mất vài tiếng đồng hồ.
Chà, anh ta vẫn cứ một mực bám riết bọn họ không buông.
Để ngăn họ trốn thoát trước lúc anh ta đến, khi anh ta đã ở sân bay thì mới gọi điện thoại đe dọa Giang Hạ.
Quả nhiên, tên Kiều Phàm này xảo quyệt như vậy, bọn họ không phải là đối thủ của anh ta.
Nhìn thấy ba Giang đang siết chặt tay, thân thể khẽ run lên, Kiều Phàm híp mắt lại: “Bác Giang, xem ra bác đã nhận ra cháu rồi, cháu rất vinh hạnh với điều đó, nhiều năm không gặp như vậy mà bác vẫn nhận ra giọng của cháu nhanh như thế.”
“Cậu đừng có gọi tôi là bác!” Ba Giang như thể bị kích động bởi điều gì đó, đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào Kiều Phàm với đôi mắt đỏ rực, ông ta tức giận hét lớn: “Tôi không phải bác của cậu, cũng không xứng làm bác của cậu!”
Kiều Phàm nghe ba Giang quát lên như vậy, hai mắt lóe sáng lên, nhưng không nói gì.
Trong nhà, mẹ Giang và Giang Hạ cũng nghe thấy giọng nói của ba Giang, ngay lập tức bốn mắt nhìn nhau.