Trong nhà Ngụy Minh Đông.
Đường Tĩnh đã tỉnh lại.
Bà ta tuyệt vọng nhìn Ngụy Minh Đông, không ngờ thằng con rể tốt trong lòng mình lại làm ra chuyện thế này.
Lúc này, bà ta và Tô Diệu đều đã bị trói chặt tay chân, không thể thoát ra được.
"Có ai không, cứu mạng!" Đường Tĩnh hét lớn.
"Hừ!" Ngụy Minh Đông đặt tay lên miệng bà ta, ra hiệu đừng lên tiếng. Anh ta cười đểu nói: "Đừng kêu nữa, dù bà có kêu rát họng cũng không ai nghe đâu, cửa nhà tôi đã xử lý cách âm rồi."
Đường Tĩnh hối hận vô cùng, sao bà ta không nhìn thấu được lòng lang dạ thú của tên này sớm hơn chứ? Bà ta nắm chặt tay, nói: "Ngụy Minh Đông, cậu mau thả chúng tôi ra, cậu làm vậy là phạm pháp, cậu vẫn còn tiền đồ tốt đẹp phía trước, đừng có làm những chuyện tự hủy hoại tương lai của mình như thế."
"Bà câm miệng lại cho tôi!" Ngụy Minh Đông bước qua, giật tóc Đường Tĩnh, giận dữ hét lên: "Tự hủy hoại tương lai? Tôi cho bà biết, tiền đồ của ông đây đã sớm mất rồi! Tôi lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, vất vả lắm mới có được chút thành tựu, không ngờ nhà họ Trần lại đá tôi đi, khiến mười mấy năm tâm huyết của tôi bị hủy hoại trong chốc lát."
"Anh. . . Anh nói gì? Anh bị nhà họ Trần đá đi rồi?" Tô Diệu nói: "Không phải vì mua Thiên Không Chi Thành cho tôi nên anh mới bán công ty đi sao?"
"Ha ha, đúng là nực cười!"
Ngụy Minh Đông ôm bụng cười ha hả: "Cô đúng là ngây thơ, chuyện hoang đường như vậy mà cô cũng tin sao? Toàn bộ tài sản của tôi mới hơn hai mươi triệu, tại sao tôi phải mua cho cô một sợi dây chuyền hơn trăm triệu? Cô suy nghĩ viển vông quá rồi đấy!"
"Không phải anh nói là dùng hạng mục của nhà họ Trần. . ."
"Ha ha, lừa cô thôi." Ngụy Minh Đông nói: "Đó đúng là hợp đồng cho vay, nhưng là tôi vay từ hai năm trước. Hợp đồng hạng mục của nhà họ Trần cũng đúng, những nhà họ Trần đã hủy hợp đồng với tôi rồi. Cô đúng là ngu ngốc, tài sản của tôi chỉ hơn hai mươi triệu, sao ngân hàng lại cho tôi vay một trăm triệu được?"
"Không ngờ, nữ thần ngày trước lại ngu ngốc như vậy." Ngụy Minh Đông cười nhạo: "Cô rất đẹp, rất gợi cảm, nhưng không cần tỏ ra thanh cao thế đâu. Tôi nói thật cho cô biết, sợi dây chuyền đó căn bản không phải do tôi tặng. Buồn cười là cô còn chẳng biết người tặng là ai, tôi thấy chắc ở ngoài cô có nhiều trai lắm nhỉ, không ngờ cô lại sống buông thả như thế, uổng công tôi coi cô là nữ thần, tôi đúng là bị mù mà."
"Anh. . . Anh nói bậy."
Tô Diệu tức giận, hai mắt đỏ bừng. Nếu không phải bị trói thì cô rất muốn đứng lên tát Ngụy Minh Đông hai cái.
Ngụy Minh Đông mỉm cười, móc một điếu thuốc ra, châm lửa rồi rít một hơi: "Bây giờ nói gì cũng vô dụng thôi, cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc hai người thật tốt."
"Ngụy Minh Đông, vì sao cậu phải làm như vậy?" Đường Tĩnh không thể ngờ được Ngụy Minh Đông lại trở thành bộ dạng này.
"Bà nói xem vì sao?" Ngụy Minh Đông hỏi ngược lại, sau đó lẩm bẩm: "Giờ tôi đã mất tất cả rồi, nhà họ Trần đá tôi ra ngoài, hạng mục cũng chấm dứt, tôi cũng muốn hỏi vì sao lắm. Hai người nói xem, vì sao nhà họ Trần lại đối xử với tôi như vậy?"
Không đợi hai người mở miệng, Ngụy Minh Đông lại nói tiếp: "Tôi đi hỏi nhà họ Trần, họ nói rằng tôi đã chọc phải một người nên mới đá tôi đi. Buồn cười nhất là đến giờ tôi vẫn chưa biết mình chọc vào ai! Tôi không còn hy vọng gì nữa rồi, cả đời này cũng không thể vùng lên được nữa. Nhưng trước đó, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện trước kia đã."
Nói xong, Ngụy Minh Đông quay sang nhìn Tô Diệu, hai mắt sáng bừng: "Tô Diệu, tôi thích cô bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể hoàn thành tâm nguyện rồi."
Tô Diệu ra sức lắc đầu, Đường Tĩnh ở bên cạnh đau khổ cầu xin nhưng Ngụy Minh Đông không hề nghe.
Lúc hai người gần như tuyệt vọng, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Ngụy Minh Đông giật mình sợ hãi, sau khi phục hồi lại tinh thần thì anh ta hung ác nhìn Đường Tĩnh và Tô Diệu: "Nếu hai người dám phát ra tiếng kêu nào, tôi sẽ giết chết hai người."
Anh ta uy hiếp xong thì tới trước cửa, hỏi: "Ai vậy?"
"Chào anh, chuyển phát nhanh Thuận Phong đây, nến anh đặt mua đã được giao tới rồi." Ngoài cửa truyền tới một giọng nói.
"Phù!"
Ngụy Minh Đông thở phào một hơi, thì ra là nhân viên chuyển phát nhanh. Đúng là anh ta đã đặt mua ít nến trên mạng, vốn chờ bà Tô đồng ý hôn sự xong sẽ mời Tô Diệu về nhà ăn bữa tối dưới ánh nến.
Nhưng giờ không cần nữa!
"Cậu để ở cửa đi." Ngụy Minh Đông nói.
"Xin lỗi tiên sinh, hàng hóa của chúng tôi phải giao tận