"Cô nói thật sao?"
"Không phải chúng tôi đang mơ chứ? Tôi sẽ được sở hữu series Dung Nhan thật sao?"
Mấy cô gái vây quanh Trương Lệ Nhân cực kỳ phấn khích, tổng giám đốc tập đoàn Lệ Nhân đã đồng ý cho mình một bộ đồ trang điểm series Dung Nhan, kể ra đúng là có mặt mũi.
Mấy người đó không biết là nếu không phải vì nể mặt Trần Dương, còn lâu Trương Lệ Nhân mới mở miệng nói chuyện.
"Các người đẹp thân mến." Trương Lệ Nhân đè tay xuống, nói: "Mọi người cần bao nhiêu bộ series Dung Nhan thì cứ bảo Trần thiếu gia nói với tôi một câu. Công ty của tôi vẫn còn chút việc gấp, tôi phải đi trước đây, quà tôi để ở đây nhé."
"Tổng giám đốc Trương, rốt cuộc vị Trần thiếu gia đó là ai vậy?"
Mấy cô gái còn chưa kịp mở miệng hỏi, Trương Lệ Nhân đã ra khỏi cửa lớn. Nếu họ không tìm được vị Trần thiếu gia thần bí đó thì lấy đâu ra đồ trang điểm series Dung Nhan? Nhất thời, mấy cô gái đều cuống cả lên.
Lúc này, Dư Hồng Minh, tộc trưởng nhà họ Dư đứng dậy, đi tới trước mặt bà Tô, nói: "Bà Tô giao thiệp rộng rãi, tôi vô cùng ngưỡng mộ. Nhà họ Dư tôi có một hạng mục rất tốt, hay là cả hai nhà chúng ta cùng hợp tác, bà thấy sao?"
Dư Hồng Minh là ai chứ, ông ta là một người sắc sảo, không thấy thỏ không thả đại bàng.
Lần này, ông ta chứng kiến hết bữa tiệc mừng thọ của bà Tô, không ngờ bà ta có thể mời cả những nhân vật như Chu Hữu Danh, Lưu Quốc Bang và Trương Lệ Nhân tới, hơn nữa ba vị đó còn rất cung kính, sao ông ta không khiếp sợ cho được?
Hợp tác với người có quan hệ rộng rãi như thế, ông ta nhất định sẽ không lỗ.
"Chủ tịch Dư, nói vậy là sai rồi." Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ cũng đi ra, người này là ông chủ của tập đoàn Hào Thịnh, Trịnh Hào.
"Tập đoàn Hào Thịnh cũng có một hạng mục tốt, muốn hợp tác với nhà họ Tô." Trịnh Hào cười híp mắt nói: "Không biết bà Tô có hứng thú không?"
Sau khi ba vị lão đại tới chúc thọ, rất nhiều người ở đây bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Nhất thời, nhà họ Tô trở thành một cái bánh thơm ngon, rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử, muốn hợp tác cùng.
Quả nhiên, sau khi Trịnh Hào nói xong, những người khác cũng đứng dậy, muốn hợp tác.
Đám con cháu nhà họ Tô đều tươi cười, hạnh phúc này đến đột ngột quá.
Trước đây muốn tìm người hợp tác dù có ăn nói khép nép, gọi ông gọi bà, người ta cũng không muốn hợp tác.
Giờ thì hay rồi, cả đám đều vội vàng muốn hợp tác với nhà họ Tô, nhà họ sắp giàu to rồi.
Lúc này, Tô Trường Hà đứng dậy.
Bà Tô nghi ngờ nói: "Trường Hà, sao vậy?"
Bà Tô không biết lúc này con trai mình đứng ra để làm gì, trước kia bà ta cũng rất yêu thương Tô Trường Hà, nhưng từ khi Tô Diệu và Trần Dương kết hôn, bà ta bắt đầu lạnh nhạt với ông.
Tô Trường Hà cung kính nói với bà Tô: "Mẹ, không phải trước kia con luôn ở nước ngoài sao, lần này về nước ngoài việc chúc thọ, con còn mang một hạng mục có thể kiếm bộn tiền về nữa."
"Hửm? Hạng mục gì thế, nói nghe một chút." Bà Tô nhíu mày, có vẻ rất hứng thú.
Người nhà họ Tô nghe nói Tô Trường Hà ở nước ngoài ăn sung mặc sướng, kiếm được không ít tiền.
Lần này về, ông ta đưa cho Đường Tĩnh và Tô Diệu hai tờ chi phiếu lớn, hơn nữa còn là chi phiếu đô la Mỹ, khiến người ngoài vô cùng ghen tị.
Thấy Tô Trường Hà làm ăn tốt như vậy, cả đám đều vểnh tai muốn nghe xem là hạng mục gì, đến lúc đó nếu ké được một chân thì chẳng phải sung sướng sao?
Tô Trường Hà mỉm cười, nói: "Mẹ, con ở nước ngoài có một đối tác kinh doanh, tên là Jake, là nhà đầu tư ở phố Wall. Chỉ cần đưa tiền cho ông ta, một tháng sau sẽ tăng gấp đôi."
Cái gì? !
Không nói đùa chứ?
Hạng mục gì mà một tháng có thể tăng gấp đôi, có cái gì giả dối hơn chút nữa không?
Người ở đây ai cũng là người khôn khéo, nghe thấy Tô Trường Hà nói vậy thì đều cười nhạt.
Tô Trường Hà cũng không quan tâm, lấy điện thoại di động của mình ra rồi mở lịch sử giao dịch, cười nói: "Đến đây, cho mọi người mở rộng tầm mắt một chút."
Mọi người vốn không xem trọng nhưng lại không chịu nổi sự tò mò nên đều xúm lại. Vừa nhìn, mọi người đều ngây ra.
Các giao dịch trên điện thoại cho thấy, trong vòng nửa năm, mỗi tháng Tô Trường Hà ném mười triệu vào, tháng tiếp theo đều nhận lại được hai mươi triệu.
"Được rồi, mọi người nhìn thì cũng nhìn rồi, có tin hay không là tùy." Nói rồi, Tô Trường Hà cất điện thoại di động vào túi, sau đó quay sang nói với bà Tô: "Mẹ, lần này con về nước chủ yếu là vì ba chuyện. Thứ nhất là chúc thọ mẹ, thứ hai là để Trần Dương và Diệu Diệu ly hôn, thứ