Tô Diệu không nhịn được hỏi: “Trần Dương, anh và chủ tịch Đinh…”
Trần Dương mỉm cười, nói: “Cậu ấy là bạn của anh.”
Nói xong, anh không cho Tô Diệu tiếp tục dò hỏi: “Thời gian không còn sớm nữa, anh phải đi làm đây, hôm nay còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong.”
Trần Dương đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng khách.
Trên xe, Trần Dương hơi không yên tâm, bèn nhắn cho Tô Diệu một tin nhắn: “Quyền cổ phần trong tay nhất định phải giữ cho chắc. Dù cho bà cầu xin em thì em cũng đừng giao ra. Bắt đầu từ bây giờ, tự do của em và nhà họ Tô, đều do em quyết định.”
Tô Diệu nhìn thấy tin nhắn là Trần Dương gửi đến, gần như không nghĩ gì đã trả lời một câu: “Em hiểu.”
Từ hôm qua đến hôm nay, Tô Diệu đã hoàn toàn hiểu rõ nhưng người gọi là người thân trong gia tộc này.
Bọn họ vì cái gọi là lợi ích, đã hy sinh bản thân cô để lấy lòng người khác. Tô Diệu cô không phải là thánh mẫu, cô biết nên làm như thế nào.
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Tô Diệu, Trần Dương mỉm cười, rời khỏi trang viên nhà họ Tô.
Vừa đến dưới tòa nhà của tập đoàn Huyễn Ngu, một số lạ gọi điện đến.
Trần Dương do dự một lát rồi nhận điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi có phải là Trần Dương tiên sinh không?”
Trong điện thoại truyền tới một giọng nam khàn khàn, trầm thấp.
“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?” Trần Dương nhíu mày, nói.
“Ha ha, Trần tiên sinh đừng lo lắng.” Đối phương mỉm cười, nói: “Là Lý Hổ giới thiệu tôi tới tìm anh.”
“Lý Hổ nói, chỗ Trần tiên sinh có Phá Chướng Đan, sau khi dùng có thể đột phá bình cảnh tu luyện. Tôi rất cần, Trần tiên sinh ra giá đi.” Đối phương khách sáo nói.
Đệch, cái tên Lý Hổ này sao nhanh miệng vậy?
Tuy mình luyện chế Phá Chướng Đan rất đơn giản, thế nhưng anh không muốn tuyên truyền ra ngoài.
Đan dược thần kỳ như vậy rất dễ khiến người ta mơ ước, anh cũng không muốn tìm phiền toái cho bản thân.
Hơn nữa, lần trước luyện được hai viên, một viên bán cho Lý Hổ, một viên cho Tào Bảo, hiện giờ trong tay anh đã không còn đan dược nữa.
Coi như bây giờ luyện thì cũng cần mấy tiếng đồng hồ.
Anh suy nghĩ một lát, nếu là Lý Hổ giới thiệu thì người này hẳn là đệ tử của sáu giáo phái lớn, tùy tiện từ chối e sẽ mang đến phiền phức cho mình.
Anh dừng lại một lúc rồi nói: “Nếu anh thật sự muốn thì ngày mai tới tìm tôi đi.”
“Được, Trần tiên sinh quả nhiên sảng khoái.”
“Anh đừng vội mừng quá sớm.” Trần Dương thản nhiên nói: “Tôi sợ anh không mua nổi đâu.”
Đối phương mỉm cười: “Trần tiên sinh yên tâm, tiền không phải là vấn đề. Anh nói trước đi, đan dược này có giá bao nhiêu để tôi chuẩn bị sẵn tiền.”
“Hai tỷ!”
Trước kia bán cho Lý Hổ với giá một tỷ, tên nhóc kia còn không thèm chớp mắt. Thế nên có thể thấy đan dược này quý giá với tu sĩ bọn họ đến thế nào, tuyệt đối không phải là thứ mà tiền tài có thể so sánh được.
“Được, hai tỷ thì hai tỷ, một lời đã định! Ngày mai tôi sẽ liên lạc với Trần tiên sinh.” Nghe Trần Dương báo giá, đối phương không hề do dự mà đồng ý ngay, trong giọng thậm chí còn lộ ra thoáng mừng thầm!
Sau khi cúp điện thoại, Trần Dương lẩm bẩm, lẽ nào mình báo giá thấp quá?
Đệch, hai tỷ đó, có đóng gói cả nhà họ Tô mang đi bán cũng không đáng giá như vậy đâu.
Trần Dương đỗ xe rồi đi thang máy lên tầng.
Khi sắp đến văn phòng, Mễ Tuyết vừa đi từ phòng làm việc ra.
“Chủ tịch Trần, có hai vị khách đến tìm anh, bọn họ đã chờ trong văn phòng một lúc rồi.”
Khách?
Trần Dương thấy hơi ngạc nhiên, đẩy cửa vào.
Khi anh nhìn thấy người ngồi trên ghế sofa thì lập tức kích động.
“Bố, mẹ, sao hai người lại đến đây?”
Trên ghế sofa trong phòng làm việc là một đôi vợ chồng tuổi trung niên, tuy bọn họ ăn mặc giản dị nhưng cũng rất chỉnh tề.
Hai người này chính là bố đẻ của Trần Dương, Trần Thiên Diệu và mẹ đẻ, Cố Phương.
Hai năm trước, Trần Dương bị đuổi khỏi gia tộc, cha mẹ anh cũng bị đuổi ra ngoài.
Mấy năm nay họ vẫn sống ở quê, thỉnh thoảng anh lại về thăm bố mẹ.
“Tiểu Dương, mấy ngày trước chú hai của con tới tìm bố, nói đưa tập đoàn Huyễn Ngu cho con, bố không tin nên tới xem thử.” Trần Thiên Diệu nói rất vui vẻ.
“Tiểu Dương, con nói cho mẹ, hiện giờ con đúng là chủ tịch của tập đoàn Huyễn Ngu sao?” Cố Phương vẫn không thể tin nổi bèn truy hỏi.
Trần Dương mỉm cười, nói: “Mẹ, hiện giờ con đúng là chủ tịch của tập đoàn Huyền Ngu. Chuyện của hai năm trước đã nói xin lỗi con rồi, tập đoàn Huyễn Ngu này là do chính chú hai giao cho con, toàn bộ cổ phần cũng trên danh nghĩa của con.”
Nhìn nếp nhăn trên mặt bố mẹ, Trần Dương thoáng đau lòng: “Bố mẹ, hơn hai năm qua đã để cho bố mẹ phải vất vả rồi. Con làm con trai mà không có hiếu, sau này con trai nhất định sẽ cố gắng báo hiếu bố mẹ. Hiện giờ chuyện đã qua rồi, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
Trần Thiên Diệu thở dài, vô cùng cảm khái, nói: “Gỡ bỏ hiểu lầm là tốt rồi, như vậy bố và mẹ con cũng yên tâm.”
“Bố mẹ, hai người đã đến rồi thì cũng đừng về quê nữa.” Trần Dương nói.
Ở quê tuy rằng yên tĩnh, không khí cũng tốt, nhưng