“Cô nói bậy, sao con trai tôi có thể làm ra chuyện như vậy được!” Cố Phương không tin, nói.
“Biết người, biết mặt mà không biết lòng, hai năm trước anh cả dám tham ô tài chính của gia tộc, hai năm sau làm ra chuyện như vậy cũng không phải là không thể.” Trần Toàn cười khẩy: “Tiểu Lỗi, tự cậu nói tình hình ra đi.”
Trần Lỗi xanh mặt nhìn vợ chồng Trần Thiên Diệu: “Bác cả, các manh mối để lại trên hiện trường đều chỉ về phía Trần Dương, trừ anh ta ra còn có thể là ai?”
Vừa dứt lời, Trần Thiên Diệu giống như bị sét đánh, tim đau như dao cắt.
“Tiểu Lỗi cũng đã nói như thế rồi, lần này chú cũng nên tin rồi chứ!” Lương Khiết bĩu môi, khinh thường, nói: “Trần Dương này đúng thật là sự sỉ nhục của nhà họ Trần chúng ta, loại chuyện không bằng súc sinh như thế này mà cũng làm được. Nếu tôi là cha mẹ của nó thì đã sớm đánh chết thằng con trai như vậy rồi.”
“Tôi nghe nói, Trần Dương ở rể nhà họ Tô hai năm, ngay cả tay của vợ cũng không được cầm. Vợ không cho nó đụng vào thì cũng không thể dòm ngó em dâu của mình chứ? Đúng là điên cuồng!”
Trần Thiên Diệu ôm ngực, cố nén đau lòng, nói: “Không thể nào, con trai của tôi tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.”
Những người khác của nhà họ Trần thấy vậy đều cười khẩy.
“Bây giờ chuyện con trai của chú cưỡng hiếp em dâu, ngay cả người làm của nhà họ Trần cũng biết, có gì mà không thể?”
“Đúng đó, nhà họ Trần có người xấu xa như con trai của chú, đúng là sỉ nhục.”
“Có con mà không dạy được, là lỗi của bố, chú làm bố mà không dạy được con, đúng là thất bại, thế mà vẫn có mặt mũi quay về nhà họ Trần sao?”
“Ba người nhà mấy người đúng là sự sỉ nhục của nhà họ Trần!”
Lúc trước, khi Trần Thiên Diệu vẫn là tộc trưởng, tuy gia tộc không có sự phát triển gì quá to lớn, thế nhưng ông cũng coi như đã cố gắng hết sức, làm việc cẩn thận, thái độ đối với những người trong tộc lại càng không cần phải bàn cãi.
Bây giờ không thể ngờ bọn họ lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy.
Nghe những lời nói ác độc của bọn họ, hai mắt Trần Thiên Diệu đỏ bừng, ông quát mọi người: “Tất cả các người im miệng cho tôi, con trai của tôi… con trai của tôi, không thể…”
Còn chưa nói hết, Trần Thiên Diệu không kịp hít vào đã ngã thẳng xuống đất, ngất xỉu!
“Thiên Diệu, Thiên Diệu…” Cố Phương thấy chồng mình ngã xuống, trong lúc nhất thời, vì quá tức giận, mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
“Nhanh, nhanh gọi xe cứu thương đến…” Trần Thiên Tông vội vàng nói.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu.
Trong tay Trần Dương là Phá Chướng Đan mới luyện chế ra. Có kinh nghiệm của mấy lần trước, anh luyện Phá Chướng Đan càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Lần này đã luyện được hẳn bốn viên đan dược, nhiều gấp đôi lần trước.
Anh đắc ý gói kỹ đan dược, những thứ này đều là tiền cả đấy.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Dương rung lên.
Anh cầm điện thoại di động lên nhìn, lại là số lạ, hơn nữa còn là số máy bàn.
Mợ nó, không phải Lý Hổ lại giới thiệu người đến mua đan dược đấy chứ?
Trần Dương nhíu mày, nhấn nghe điện thoại.
“Là Trần Dương phải không? Tôi là người của bệnh viện số 5 thành phố Tây Xuyên, bệnh tim của bố anh phát tác, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, anh nhanh tới đây ký tên đi.”
“Cái gì, bố tôi đang cấp cứu ở bệnh viện?” Cả người Trần Dương rung động, cho là mình nghe nhầm: “Thế mẹ của tôi đâu?”
“Chính cậu đưa bố mẹ tới mà cậu không biết à? Tôi chưa từng thấy người làm con như anh, vất bố mẹ vào bệnh viện rồi không thèm để ý đến…”
Trần Dương lập tức bối rối, anh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng ra khỏi công ty.
Sảnh lớn của bệnh viện số 3 thành phố Tây Xuyên.
Cố Phương đã tỉnh.
Bà nhìn chồng mình đang nằm hôn mê trên giường bệnh, không khỏi rơi nước mắt.
Bệnh tim của chồng đột nhiên phát tác, tình huống khẩn cấp, cần phải phẫu thuật. Thế nhưng phẫu thuật cần tám trăm nghìn, bà căn bản không có nhiều tiền như vậy. Thế là Trần Thiên Diệu đã bị đẩy ra ngoài, cứ như thế nằm ở hành lang.
“Bác sĩ, tôi xin cô, cứu chồng tôi với.” Cố Phương khổ sở cầu xin, nói: “Con trai của tôi sẽ tới ngay bây giờ, sẽ không thiếu tiền phẫu thuật của mọi người, mọi người nhanh cứu người đi.”
“Sao người già bây giờ đều như thế nhỉ. Cháu đã nói với bác rồi, bệnh viện của chúng cháu có quy định, không nộp tiền thì không phẫu thuật.” Lúc này, một y tá hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh không nhịn được bèn nói.
Thấy dáng vẻ của hai vợ chồng này cũng không giống người có tiền, nhất định là bọn họ không đóng được phí phẫu thuật.
Đối với nhóm người thân của người bệnh cứ nói chữa bệnh trước trả tiền sau như Cố Phương, cô ta đã thấy quá nhiều rồi, cuối cùng còn không trả được tiền, một khoản nợ khó đòi.
“Đừng khóc lóc ở đây, bác có thời gian khóc lóc thì nên mau đi mượn tiền bạn bè người thân đi.” Thấy Cố Phương khóc không ngừng, y tá càng thiếu kiên nhẫn hơn.
“Con trai tôi sẽ lập tức đến ngay, các cô cứu người trước đi…” Cố Phương cầu xin.
“Con trai của bác đến rồi thì sao?” Y tá cười khẽ, nói: “Còn không phải là không có tiền à?”
Đúng lúc đó, Trần Dương gấp gáp chạy đến, sau khi Cố Phương nhìn thấy con trai thì giống như tìm được chỗ dựa, bà vẫy tay gọi Trần Dương: “Tiểu Dương, ở đây, bố con ở đây!”
Trần Dương