Tiền Chính Đức vẫn còn chưa yên tâm, lại gọi hai bảo vệ bệnh viện đến: “Các anh trông cậu ta, lát nữa nếu như cậu ta định chạy thì phải bắt cậu ta lại.”
Ông ta nhìn Trần Dương, trong lòng cười khẩy không thôi, lát nữa chỉ cần xác định tấm thẻ Tử Kim Đế Vương kia là giả, ông ta sẽ lập tức cho bảo vệ khống chế cậu ta lại, sau đó đưa cậu ta tới Cục cảnh sát.
Đợi được khoảng hai, ba phút, Tiền Chính Đức đã thấy thiếu kiên nhẫn.tại sáo tại sáo bạn lái làm như vậybạn lái làm như vậy
Sao thế?tại sáo bạntại sáo bạn lái làm như vậy lái làm như vậy
Xác nhận tấm thẻ kia là giả mà phải tốn nhiều thời gian thế à?
Lúc này, nhân viên y tế cầm thẻ Tử Kim Đế Vương của Trần Dương đi đến.
Trương Chính Đức vừa định gọi nhân viên y tế lại thì thấy anh ta đi thẳng tới chỗ Trần Dương, nói vô cùng khách sao: “Tiên sinh, chào anh, đây là thẻ ngân hàng của anh, còn đây là hóa đơn nộp tiền.”
Cái gì?
Tấm thẻ ngân hàng trong tay tên này thật sự là thẻ Tử Kim Đế Vương, không phải là giả sao?
Ừng ực!
Tiền Chính Đức khó khăn nuốt ngụm nước bọt!
Ông ta không thể ngờ, tấm thẻ này thật sự quẹt được tám trăm triệu!
Nhất thời, ánh mắt ông ta nhìn Trần Dương tràn ngập sự khiếp sợ!
Ông ta làm viện trưởng của bệnh viện số 5, phấn đấu cả đời cũng chỉ miễn cưỡng làm được một tấm thẻ Thiên phu trưởng.
Thẻ đế vương này không chỉ tượng trưng cho của cải, mà còn tượng trưng cho quyền lực. Ông ta dám vỗ ngực nói, trong toàn bộ thành phố Tây Xuyên, số thẻ đế vương không vượt quá số ngón tay trên một bàn tay!
Lần này ông ta đá phải tấm sắt rồi! Lúc này, ông ta hối hận xanh ruột.
“Tiên… tiên sinh, thật sự ngại quá!” Giọng nói của Tiền Chính Đức đã run rẩy: “Chuyện này là sai lầm của tôi, anh đừng giận!”
Cái gì?
Viện trưởng lại xin lỗi người thanh niên này?
Hơn nữa dáng vẻ kia của ông ta muốn khúm núm bao nhiêu thì có bấy nhiêu, giọng điệu còn vô cùng thành khẩn.
Nhân viên y tế và bảo vệ ở bên cạnh đều ngạc nhiên đến ngây người!
Đây vẫn là vị viện trưởng hô mưa gọi gió, nói một không được hai sao?
“Trời ơi, đây không phải là viện trưởng Tiền của bệnh viện số 5 sao?”
“Đúng rồi, sao ông ấy lại xin lỗi một người thanh niên nhỉ!”
Cùng lúc đó đã có người nhận ra Tiền Chính Đức, bọn họ thấy ông ta cúi đầu, khom lưng xin lỗi Trần Dương, ai nấy đều mở to mắt ngạc nhiên.
Người thanh niên trước mặt này có lai lịch thế nào?
Sao viện trưởng Tiền lại cẩn thận như vậy? Có phải là con cháu của vị quan lớn nào không?
Tiền Chính Đức nghe thấy tiếng người xung quanh bàn tán thì vừa tức vừa lúng túng, thế nhưng lại không
“Không cần xin lỗi, chỉ cần bố của tôi không có chuyện gì là được.” Trần Dương nhìn ông ta, nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Đúng đúng đúng, tôi nhất định sẽ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cho bố của anh.” Tiền Chính Đức bèn vội vàng gật đầu, nói.
Hai tiếng sau, đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh, cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra.
Trên người Trần Thiên Tông cắm đầy ống, ông được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trần Dương và Cố Phương lo lắng chạy đến: “Trưởng khoa Lam, tình hình của bố tôi thế nào rồi?”
Cố Phương không nói gì mà đi theo Trần Thiên Diệu vào phòng bệnh.
“May mà không phải xấu hổ với anh.” Lam Khê lấy khẩu trang xuống, nói: “Bố của anh bị bệnh tim phát tác, cũng may phẫu thuật kịp thời, nếu như chậm một chút nữa chỉ e rằng…”t
Những lời phía sau cô không nói nữa, bởi vì nếu muộn thêm mấy phút thì có là thần tiên xuống trần cũng không cứu được Trần Thiên Diệu.
“Cảm ơn trưởng khoa Lam, cảm ơn cô!” Trần Dương vô cùng thành khẩn nói với Lam Khê: “Lần này cô cứu bố tôi mà không cần báo đáp, sau này cô có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi. Chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Lam Khê mỉm cười, không tiếp lời Trần Dương, đối với cô, việc cứu chữa bệnh nhân chính là trách nhiệm của bác sĩ.
“Nhanh đi chăm sóc bố anh đi!” Lan Khê nói.bạn csbạn cs đang làm đúng đang làm đúng
Trần Dương nhìn Lam Khê thật kỹ rồi gật đầu, sau đó lập tức đi đến phòng bệnh của bố
Anh vừa vào phòng, Cố Phương đã mở miệng hỏi: “Con trai à, con có quan hệ gì với trưởng khoa Lam vậy?”
“Mẹ à, con với trưởng khoa Lam chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Trần Dương biết mẹ mình đang nghĩ gì, anh bèn nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, không phải là quan hệ gì đặc biệt cả.”
Cố Phương gật đầu: “Lần này trưởng khoa Lam cứu bố của con, con phải cảm ơn người ta đàng hoàng đó!”
“Con biết rồi, con biết rồi!” Trần Dương nhìn mẹ mình rồi nói: “Không còn sớm nữa, mẹ cứ nằm nghỉ ở giường bên cạnh đi, con trực đêm cho.”
Cố Phương gật đầu, bà vốn bị huyết áp cao một chút, hôm nay huyết áp lại tăng vì cơn giận, thế nên bà cũng không nói gì nhiều thêm.
Suốt đêm không nói chuyện, khi vầng mặt trời chiếu sáng phòng bệnh, Trần Dương mở mắt ra.
Tối hôm qua anh vừa trực bên bố, vừa dùng Nhật Nguyệt Thần Điển để tu luyện để bảo đảm ngày hôm sau vẫn có tinh thần khỏe mạnh.
Nhìn bố mình vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Trần Dương ra khỏi phòng bệnh, xuống tầng mua bữa sáng.
Lúc ăn sáng, mẹ