“Á!”
Lam Khê hét lên một tiếng, hoảng hốt nói: “Viện trưởng, ông đừng như thế, mau buông tay ra!”
Cô muốn giãy giụa, thế nhưng cổ tay lại bị Tiền Chính Đức nắm chặt, căn bản không thể tránh được.
Người đẹp ở trong lòng, Tiền Chính Đức cũng tháo xuống vẻ ngụy trang đạo mạo ngày thường!
Người đẹp giãy giụa càng ghê thì dục vọng chinh phục của ông ta càng mạnh.
Ông ta cười dâm đãng, đẩy Lam Khê ngã trên ghế sofa, sau đó đè người cô xuống, không cho cô cử động.
“Người đẹp à, em theo tôi đi.”
Tiền Chính Đức dâm tà cúi đầu xuống.
Rầm!
Ngay lúc Tiền Chính Đức sắp hôn được thì cửa phòng làm việc đã bị đá văng ra, Trần Dương lạnh mặt đi vào.
Trong tay anh còn cầm theo hai túi quà tặng.
Vừa rồi anh đến văn phòng của Lam Khê tìm cô thì mới biết cô bị viện trưởng gọi tới hỏi, anh không nghĩ nhiều bèn đi tới xem thử.
Ai ngờ vừa tới bên ngoài phòng làm việc của viện trưởng thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Lam Khê.
“Mẹ kiếp, là tên khốn kiếp nào? Vào mà không gõ cửa hả!”
Cửa bị đá văng ra, Tiền Chính Đức sợ hết hồn, khi ông ta nhìn rõ người đến là ai thì ngẩn người, chợt tức giận chỉ thẳng vào mũi Trần Dương mà mắng: “Ai cho anh vào, còn không mau cút ra ngoài?”
Vốn tưởng Trần Dương là con trai của vị quan lớn hay người giàu có nào, hiện giờ biết chẳng qua anh chỉ là người ở rể của nhà họ Tô, sao Tiền Chính Đức phải nể mặt anh làm gì?
“Có muốn tôi gọi thêm mấy người vào xem thử chuyện tốt ông làm không?” Trần Dương lạnh giọng, nói.
Lan Khê nhìn thấy Trần Dương bèn vội vàng ngồi dậy khỏi ghế sofa, vừa thẹn vừa giận chỉnh trang lại áo quần xốc xếch.
Sự xuất hiện của anh đã cứu cô, để cô không bị Tiền Chính Đức làm nhục.
“Trưởng khoa Lam, mau tới sau lưng tôi.” Trần Dương nói.
Lam Khê xấu hổ, đỏ bừng mặt đi ra sau lưng Trần Dương. Lúc này bóng lưng của anh ở trong mắt Lam Khê cực kỳ vĩ đại, cô không khỏi nghĩ tới cụm từ “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Thế nhưng điều khiến cô tò mò chính là, tại sao Trần Dương lại biết mình ở đây?
Cô chưa kịp nghĩ thêm thì Tiền Chính Đức đã mở miệng tức giận mắng: “Anh là cái thứ gì mà cũng dám xông vào phòng làm việc của viện trưởng? Anh có tin tôi báo cảnh sát bắt anh lại không?”
“Mẹ nó, anh không phải là người ở rể của nhà họ Tô sao? Chọc giận tôi, tôi sẽ đuổi bố của anh ra ngoài, anh có tin không?”
“Ha ha.”
Trần Dương cười khẩy một tiếng, xoay người lại đưa quà trong tay cho Lam Khê: “Đây là quà tặng cho cô, cô cầm trước đã.”
Sau khi anh nói xong, để lại Lam Khê đang sững sờ rồi đi tới trước mặt Tiền Chính Đức, dùng một tay tóm lấy cổ áo của ông ta, dễ dàng nhấc bổng ông ta lên.
“Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra!” Tiền Chính Đức hoảng hốt, sao sức lực của tên Trần Dương này lớn vậy, một tay đã nhấc được mình lên, thật đáng sợ.
Lam Khê phục hồi lại tinh thần, khi nhìn thấy cảnh này cũng hoảng hốt không thôi, vội vàng ngăn lại, nói: “Trần Dương, anh đừng kích động!”
“Trưởng khoa Lam, loại người như thế này sỉ nhục cô mà cô còn muốn xin tha cho ông ta sao? Nếu như vừa rồi không phải tôi tới tìm cô thì hiện giờ sợ rằng cô đã…”
Trần Dương còn chưa nói xong, sắc mặt của Lam Khê đã tái nhợt. Nếu như vừa rồi Trần Dương không xuất hiện đúng lúc thì e rằng mình đã không giữ được sự trong sạch rồi!
“Trần Dương, tôi cảnh cáo anh. Nếu như anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt anh lại.” Tiền Chính Đức cố nén sự hốt hoảng trong lòng, quát Trần Dương.
Chỉ là một thằng ở rể, bám váy phụ nữ, dám động vào mình, mình sẽ có cách xử nó.
Chát!
Trần Dương vung tay lên, tát lên mặt Tiền Chính Đức một cái thật mạnh.
Mặt của ông ta sưng vù lên, mắt thường cũng có thể thấy được, năm dấu ngón tay cũng nổi lên rõ ràng.
Tiền Chính Đức bị một cái tát đột ngột này làm cho sững sờ, ông ta cực kỳ hoảng hốt và tức giận, quát lên: “Anh… anh lại dám đánh ư!”
“Đánh ông? Đánh ông thì đã sao?”
Nói xong, lại thêm một cái tát vào mặt ông ta, lần này hai bên má của Tiền Chính Đức đều sưng lên, vô cùng cân đối.
Tiền Chính Đức đau tới mức kêu lên như lợn bị chọc tiết.
Lam Khê cắn chặt môi, người khác vẫn nói, Trần Dương này là người yếu đuối, vô dụng, nhưng bây giờ xem ra, anh… không chỉ không yếu đuối, mà còn rất đàn ông…
Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng lên.
Lúc này, tiếng hô của Tiền Chính Đức cũng truyền ra ngoài, lôi kéo không ít người đến.
“Tụ tập trước cửa phòng làm việc của viện trưởng làm gì?” Sau đó, đội trưởng đội an ninh Triệu Đại Long dẫn theo đàn em nhanh chóng chạy đến.
Vừa nhìn thấy Triệu Đại Long, Tiền Chính Đức đã nở nụ cười, nhất thời ông ta đã lấy lại sức lực, hùng hổ nói với Trần Dương: “Anh… xong rồi!”
Nói xong, ông ta gọi Triệu Đại Long: “Nhanh lên, thằng nhóc này xông vào phòng làm việc, còn ra tay đánh tôi,