Người đàn ông trung niên này tên là Toàn Uy, mấy năm trước là tư lệnh của quân khu thành phố Tây Xuyên, sau khi xuất ngũ đã thành lập tập đoàn Thịnh Uy!
Tập đoàn Thịnh Uy là tập đoàn đứng đầu trong ngành bảo vệ môi trường của thành phố Tây Xuyên, còn đặc biệt thành lập riêng một quỹ riêng để làm từ thiện.
Ở thành phố Tây Xuyên, khi nhắc đến tập đoàn Thịnh Uy ai nấy đều không nhịn được mà giơ một ngón cái lên nói một tiếng tốt. Danh tiếng của tập đoàn vô cùng tốt.
Hơn nữa Toàn Uy lại xuất thân từ quân nhân nên có uy thế và danh vọng cực lớn ở thành phố Tây Xuyên!
Chỗ dựa của Tiền Chính Đức không phải ai khác chính là Toàn Uy.
Trên mặt Lam Khê lộ vẻ hoang mang, bàn tay ngọc ngà siết chặt lấy nhau.
Thế là xong, nhân vật lớn như vậy cũng đã đến, lần này không chỉ Trần Dương xong đời, e là đến cả công việc của mình cũng không giữ nổi nữa!
Nhưng điều khiến người ta không ngờ đến chính là Toàn Uy không hề nhìn Tiền Chính Đức lấy một cái mà đi tới trước mặt Trần Dương, hơi cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, là Trần Dương tiên sinh đúng không?”
“Vâng, là tôi!” Trần Dương ngồi trên ghế sofa, gật đầu, không hề có ý đứng dậy.
Thấy Trần Dương tỏ ra thờ ơ, Tiền Chính Đức quát anh: “Cái tên vô dụng này, còn không mau đứng lên, biết người trước mặt anh là ai không?”
Lam Khê cũng sốt ruột, cô đi tới bên cạnh Trần Dương, ghé sát bên tai anh, nói khẽ: “Trần Dương, hay là đứng dậy đi.”
Thấy Trần Dương gật đầu, trên mặt Toàn Uy lộ ra vẻ vui mừng, ông ta cung kính nói với Trần Dương: “Trần Dương tiên sinh, chào anh, kẻ hèn này tên Toàn Uy! Rất hân hạnh được biết anh!”
“Vâng.” Trần Dương đưa mắt nhìn ông ta, nói: “Anh chính là người đã gọi điện cho tôi?”
“Không sai.” Toàn Uy cười rồi nói: “Trần tiên sinh, đồ tôi đã chuẩn bị xong, anh có mang theo thứ kia không?”
“Đồ đang ở trên người tôi.” Trần Dương nói rồi chỉ vào Tiền Chính Đức: “Trước tiên giải quyết vấn đề về người này đã rồi chúng ta nói.”
“Được!”
Toàn Uy lạnh lùng nhìn Tiền Chính Đức: “Chính Đức, có chuyện gì? Có phải anh chọc Trần tiên sinh không vui không hả?”
Tiền Chính Đức sửng sốt!
Mẹ kiếp, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Thằng bám váy này sao lại quen chủ tịch Toàn?
Hơn nữa chủ tịch Toàn lại khách sáo với anh ta như thế?
Chuyện này không hợp lý, kể cả tộc trưởng Trần Thiên Tông của nhà họ Trần có đến thì khi ông ta đối mặt với chủ tịch Toàn cũng phải lấy lòng mà!
Đương nhiên, dù Tiền Chính Đức có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng, hai người Trần Dương và Toàn Uy lần đầu gặp nhau.
Chỉ cần Toàn Uy có thể có được Phá Chướng Đan thì đừng nói là một điều kiện, dù là mười cái, một trăm cái, ông ta cũng sẽ không do dự làm!
Ông ta mắc kẹt ở cảnh giới này quá lâu rồi, ước mơ duy nhất của ông ta là đột phá bình cảnh hiện giờ, đi tới cảnh giới cao hơn để xem thử.
Lam Khê ở bên cạnh cũng há hốc mồm, ngạc nhiên không nói được lời nào!
Thấy Tiền Chính Đức trầm mặc, Trần Dương cười khẩy: “Thế nào, viện trưởng Tiền không tiện nói à? Thế thì, trưởng khoa Lam này, nếu một câu của viện trưởng Tiền đã quý hơn vàng thì cô hãy kể xem tình hình thế nào đi.”
Lam Khê ngẩn người, trong chốc lát kể chuyện đã xảy ra, khi nói xong, cô ngại ngùng cúi đầu xuống.
Nghe Lam Khê nói xong, sắc mặt Toàn Uy đã đen sì: “Tiền Chính Đức, tôi đề bạt anh lên mà anh lại báo đáp tôi như thế sao?”
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên đá một cước vào bụng Tiền Chính Đức!
Rầm!
Bịch bịch!
Cơ thể Tiền Chính Đức va vào bàn làm viêc rồi nặng nề ngã xuống đất, ông ta nhịn đau không dám kêu ra tiếng rồi vội vàng quỳ xuống đất, sợ hãi nhìn Toàn Uy: “Chủ tịch Toàn, xin lỗi, xin anh…”
“Im mồm!”
Toàn Uy nổi giận, nói: “Tôi đề bạt anh là vì hài lòng với tiềm lực của anh. Nhưng hiện giờ anh làm tôi vô cùng thất vọng, tôi có thể cất nhắc anh lên thì đương nhiên cũng có thể lôi anh xuống.”
“Chủ tịch Toàn…”
Một câu nói của Toàn Uy đã tuyên bố thẳng án tử hình cho Tiền Chính Đức, cả người ông ta ngây dại trên mặt đất, xong rồi, lần này thật sự xong rồi, con đường làm quan của ông ta xong rồi!
Xử lý Tiền Chính Đức xong, Toàn Uy lại quay sang nhìn Lam Khê: “Nhiệm vụ của bác sĩ chính là cứu người, chuyện này cô làm rất đúng, từ giờ trở đi, cô chính là viện trưởng.”
Cái gì?
Tôi chính là viện trưởng?
Lam Khê ngây ra, cô cảm thấy dưới chân mình hình như nhũn ra.
Cô vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị sa thải, không ngờ đảo mắt một cái cô đã được đề bạt lên làm viện trưởng!
Cuộc đời lên voi xuống chó quá nhanh làm cho cô gần như không phản ứng kịp.
“Ừm, cứ quyết định như thế đi, tối nay tôi sẽ sắp xếp người đi gửi thông báo, cô phải chuẩn bị sẵn sàng.” Nói với Lam Khê một câu xong, Toàn Uy lại cười, nói với Trần Dương: “Trần tiên sinh, chuyện này xử lý có vừa lòng anh không?”
Vừa lòng, đương nhiên là vừa lòng rồi!
Tuy