Trung cung có hỉ, trong ngoài đều cẩn trọng, đến một món cũng phải dùng bạc thử độc, phô trương đến mức khiến người ta chán ghét. Hoàng hậu có hỉ, hoàng thượng cũng theo lệ ban thưởng, ít nhiều mà quan tâm, Mạn thị cũng vì thế mà ngạo nghễ nghênh mặt. Nay thỉnh an, cái đuôi phượng hoàng của nàng ta đã quét sạch ngạo khí của cả hậu cung rồi.
Tiết thị chắc chắn là người đỏ mắt nhất, nàng ta đã tiến cung nhiều năm, cái bụng đã hoài thai một lần mà xảy, từ đó mà khó mang, cho dù nàng ta ít nhiều nhận ân sủng nhưng bụng làm gì mà lớn nổi chứ?
" Trung cung có hỉ, thần thiếp cùng Thái hậu đến Phật Sơn có thỉnh được ngọc thạch Quan Âm Tống Tử, chúc nương nương cùng đích tử an khang "
Lệ phi dâng lên một ngọc thạch tinh xảo, nhìn qua đã khiến người ta đỏ mắt. Hoàng hậu cười cười lấy lệ, sau đó cố ý nhìn qua Mạn phi mà khiêu khích.
" Bản cung có hỷ, Ngọc Tần cũng sắp sinh, song hỷ long môn cũng là phước ở hoàng tộc ban cho. Sau này các muội cũng hãy noi theo, mau chóng giúp Đại Chu khai chi tán diệp "
" Vâng, hoàng hậu nương nương "
Hoàng hậu lại cười với Tĩnh Ngọc, chậm rãi như khích lệ.
" Hiền phi cũng nhận không ít ân sủng, bản cung hằng đêm cầu trời khấn phật cho các muội mau chóng hoài tự, vậy thì tiềm để chúng ta cũng không hổ thẹn với sủng ái của bệ hạ "
Tĩnh Ngọc gật đầu cười trừ, thấy ánh mắt của các vị tiềm để là Thục phi và Bảo tần đều đỏ lên, không vội mà đáp.
" Nương nương quan tâm thần thiếp, thần thiếp tạ ơn. "
Ai mà không muốn hoài tự kia chứ? Nhưng mà thân thể nàng không chịu hợp tác, phải làm sao đây?
Hiền phi đến quỳ thủy, không thể thị tẩm nhưng hoàng thượng không vì thế mà nghỉ chỗ khác, một mực thủy chung với Vọng Nguyệt Cung.
À mà không, từ khi tấn phong Hiền phi, Vọng Nguyệt cung đã đổi thành An Tình cung rồi.
" Bệ hạ, hoàng hậu đã hoài đích tử, người nên đến Khôn Ninh cung để ý nàng ấy một chút "
Nhắc đến chuyện này càng làm hắn tức giận, cái Mạn thị kia cũng quá mưu mô, thèm muốn long thai đến điên rồ, ba tháng trước hắn nghỉ ở Khôn Ninh cung, đêm đó cùng hoàng hậu dùng thiện, tuy nàng không đốt loại hương dục kia nữa, nhưng không ngờ trong tách trà mà hắn uống cũng không tránh khỏi. Lúc sáng hắn thức giấc, biết mình bị tính kế mà nổi trận lôi đình, nhưng nghĩ đến Mạn gia còn có giá trị, chỉ đành nhắm mắt cho qua, sự lạnh nhạt đối với hoàng hậu càng thêm nhiều.
" Trẫm cũng không phải đối với nàng ta tệ hại "
" Bệ hạ..."
Nàng kéo kéo lấy áo hắn, giọng nói pha đầy nũng nịu khiến người khác không khỏi mềm lòng, hắn vòng tay ôm lấy nàng :" Được rồi được rồi, ngày mai trẫm đến thăm hoàng hậu, dù gì nàng ta cũng mang đích tử "
Nghĩ đến hài tử, nàng không khỏi mong chờ, nhưng nhân duyên chưa tới, sao có thể thúc ép chứ? Thái y nói nàng có thể dùng canh thụ thai, nhưng nghe nói Dương Uy cung có một vị quý nhân, nàng ta vì ham muốn long tử mà uống quá nhiều loại canh này, kết quả là thân thể không chịu nổi, nằm dài trên giường suốt mấy tháng rồi chết, nên nàng đã từ chối đề nghị này từ thái y.
Không còn cách nào khác, đành đợi vậy, nàng tin sẽ có ngày hài tử sẽ đến bên mình.
========
Chẳng mấy chốc đã đến hè, hoàng cung oi bức không thôi, Mạn thị mang thai cũng đã đến tháng thứ năm, lúc này lại càng vất vả, thái hậu quan tâm đích tử cũng ngỏ ý muốn đến hành cung, coi như tránh cái nóng bức ở kinh thành.
Nói đến Mạn thị thì càng nhớ đến Ngọc tần, Bát Tư thị thế mà lại sinh ra một tiểu công chúa, người vui vẻ nhất ắt hẳn là Đức phi, tứ công chúa tuy xinh xắn nhưng đáng tiếc không phải nam nhi, Ngọc tần vì thế mà tính tình trở nên xấu hẳn, mỗi lần gặp Đức phi ngạo nghễ nhìn nàng, Ngọc tần chỉ cảm thấy mặt mình như bị tát bốp