Tĩnh phi tấn phong Hiền phi, tính đi tính lại cũng đã nằm tòng nhất phẩm tứ phi, địa vị còn vượt cả Thục phi tỷ tỷ nàng, chuyện này vì thế mà đến tai mẫu tộc.
Không bao lâu sau tấn phong, mẫu tộc cho người vào cung thăm hỏi, đương nhiên mẫu thân nàng không có phần, bởi bà chỉ là một di nương bị ghẻ lạnh của phủ.
Người tiến cung là đích mẫu, lúc bà ta đến cũng mang vẻ ỏng ẹo khinh bỉ của ngày nào, thoáng chốc đã khiến nàng khó thở.
Nhiều năm vậy rồi, nàng sao không nhớ rõ cái tát năm nào chứ? Cái tát trước toàn gia tộc, chửi rủa nàng là một ả lẳng lơ quyến rũ thái tử, trèo lên cây làm phượng hoàng.
Đích mẫu nàng là con gái trọng thần, năm đó được tiên đế đích thân tứ hôn gả cho phụ thân, xuất thân danh môn Triệu thị luôn vểnh đuôi khổng tước nhờ vào nhà mẹ mà có, nhiều năm ở phủ thái y chèn ép trên dưới, làm càn làm bậy.
Triệu thị theo lệ hời hợt cấp nàng cái lễ, Tĩnh Ngọc cũng không màng để bụng, cười qua loa.
" Mẫu thân, mời an tọa. Bản cung biết mẫu thân tiến cung, liền sai ngự phòng chuẩn bị trà bánh tiếp đãi người "
Triệu thị nghênh ngang tọa vào ghế mộc, bày ra dáng vẻ như lúc còn ở phủ.
" Nương nương tấn phong Hiền phi, cũng lễ độ hơn trước, quả không uổng phí chữ " Hiền " .
Tĩnh Ngọc vân vê hạt trân châu trắng trên cổ tay, dường như không để ý đến lời mà Triệu thị khiêu khích, khiến bà ta hả hê nói tiếp.
" Nương nương, dẫu bây giờ người có đắc sủng cũng không thể quên mất hiếu nghĩa mà Ô Tuyên tộc đã ban cho người, phụ thân của người biết đích tỷ vì thất sủng mà trọng bệnh, ngược lại thứ nữ lại được tấn phong Hiền phi, tiêu phòng độc sủng suốt ba tháng qua, phụ thân người đã rất thất vọng "
Triệu thị đánh vào đòn hiểm của Tĩnh Ngọc, bà thừa biết Tĩnh Ngọc trước mặt phụ thân nàng luôn thể hiện bản thân là kẻ có ít, luôn muốn ông cho mình một sự chú ý, bà ta nói những lời như thế, là muốn Tĩnh Ngọc nâng đỡ đích tỷ, biết thời thế mà lùi.
Nhưng Triệu thị đã tính sai một bước, Tĩnh Ngọc hiện tại không phải chỉ là Tĩnh phi năm xưa an an tĩnh tĩnh sống qua ngày. Cách đây vài ngày, nếm qua mùi vị của một sủng phi, nàng mới hiểu thế nào gọi là làm càn kiêu ngạo.
" Mẫu thân, lời này của người nhất định chỉ có thể nói trước mặt bản cung, nếu như để người ngoài nghe được, thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ô Tuyên tộc "
Triệu thị biến sắc, nhưng vẫn ngạo khí trừng mắt nàng :" Nương nương, người....!! "
" Mẫu thân, Bản cung đã là Hiền phi, là một trong tứ phi đương triều, cũng xuất thân Ô Tuyên tộc, ta hay tỷ tỷ độc sủng có khác gì nhau? Mẫu thân, người nói ta độc sủng tiêu phòng cũng không đúng, hoàng thượng sủng ái ai ta làm sao ngăn cản? Người nói phụ thân thất vọng vì hoàng thượng độc sủng ta, lời này nếu truyền đến vạn tuế gia, thì đúng là nguy đó..."
Lúc này Triệu thị mới nghĩ đến lời mình vừa nói, sắc mặt đã tái nhợt hẳn, đưa mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tĩnh Ngọc.
Tĩnh Uyển nói với bà, Tĩnh Ngọc đã khác với xưa, bà còn cho rằng đó là lời không thực, nay mục sở thị khiến bà đã dè chừng với thứ nữ mà mình đã chèn ép này. Bà đã ngoài tứ tuần, sống trong hậu trạch đấu đá nhiều năm, ít nhiều cũng nhìn ra được một Tĩnh Ngọc khác xưa.
"