Lời này là muốn nói, trẫm không nể mặt bà, thế nào? Lệ phi, Lỗ phi gì đó thì mặc kệ bà.
Doãn Hàm đáp lại với lực âm không nhỏ, đủ để chúng phi ngồi phía trên cùng đều nghe rõ, Tĩnh phi ngẩng mặt nhìn hắn, rồi lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ phi, vừa rồi nàng ta kinh ngạc đến mức múa sai mấy nhịp liền, thất thố trước mặt tất cả mọi người.
Thái Hậu trong dạ tức đến xì khói, hận không thể bóp chết hoàng đế trước mặt :" Hoàng đế, Lệ phi dù gì cũng là chất nữ của ai gia, người muốn mặt mũi của ai gia quăng nơi nào? "
Hoàng đế híp mắt cười khiêu khích, quăng đâu mặc bà!!
" Mẫu hậu, cho dù nể mặt người, nhưng trẫm nhìn nàng ta không thuận mắt. Chi bằng người thay trẫm làm điều này đi? "
Hắn gian xảo liếc Thái Hậu một cái, rồi nhìn sang Lệ phi vừa kết thúc vũ khúc một cách ngớ ngẩn, thanh âm không nhỏ hạ lệnh.
" Lệ phi hiếu thuận Thái Hậu, sắp tới Thái Hậu muốn đến Phật Sơn, để nàng ta đi cùng bồi người "
" Bệ hạ!! "
" Mẫu hậu, người là nhất quốc chi mẫu, là nữ nhân đứng đầu tam cung lục viện. Nếu cho Lệ phi bồi người đến Phật Sơn. Trẫm không tin là không có mặt mũi "
Thái Hậu căm hận nhìn hoàng đế, phút chốc không nói nên lời, Tĩnh phi bên dưới chỉ tập trung vào khuôn nhan tái nhợt của Lệ phi, lời này là muốn nói, nàng ta thất sủng chắc rồi.
Không khí tĩnh lặng bao phủ cả thọ yến, ngoài Tĩnh phi ngon miệng với món điểm tâm, còn lại đều mang tâm tư nặng nề khác biệt.
Không ngoài dự đoán, hoàng đế lại lật thẻ của Tĩnh phi. Đêm đến Vọng Nguyệt cung thắp đèn, đôi uyên ương tựa vào nhau ngắm trăng tròn.
Doãn Hàm uống một ngụm nước táo, thỏa mãn khen một tiếng
" Vẫn là nước táo của nàng ngon hơn rượu "
" Bệ hạ, ban nãy ở thọ yến, Thái Hậu đã rất tức giận "
Doãn Hàm trầm ngâm phút chốc, bàn tay chậm rãi vỗ vai nàng như trấn an.
" Không sao, trẫm tự có suy tính "
Ánh mắt nàng đảo một vòng, nổi lên một trận bất an, còn không quá hai tháng chính là thời điểm Dật An Vương tạo phản, cho dù bây giờ Lệ phi có thất sủng, nhưng với thực sự lẫn binh lực của Doãn Liêm, vẫn đủ sức khuynh đảo một triều cương.
" Bẹ hạ, người hứa với thần thiếp một chuyện được không? "
Doãn Hàm đặt cốc táo xuống, nghiêm túc nhìn nàng :" Làm sao? "
" Bệ hạ, hứa với thần thiếp, cho dù thế nào cũng bảo trọng long thể "
Hắn làm sao không nhìn ra tâm tư của Tĩnh Ngọc, môi bạc nhẹ điểm lên trán nàng cưng chiều trấn an
" Yên tâm, trẫm còn cùng nàng khai chi tán diệp, lẽ nào lại nỡ chia ly? "
Khuôn mặt đỏ ửng dưới ánh đèn khiến tâm tư hắn không tài nào vững chắc, bàn tay nắm giữ eo nhỏ kéo sát vào lòng, đặt lên môi đào nụ hôn chậm rãi.
Đêm còn dài, tình còn say...
=====
Tĩnh Ngọc cùng Đức phi đến thỉnh an hoàng hậu, được ban hai cây lụa may áo ấm, nàng nghĩ trời còn sớm liền đến Ngự Hoa viên dạo một vòng, không ngờ lại bắt gặp Lệ phi và Bảo tần, Bảo tần hạ cái lễ liền mỉa mai một tiếng
" Tĩnh phi nương nương thật khuây khỏa, độc sủng tiêu phòng cũng có thời gian đến đây hành bộ "
Tĩnh Ngọc mỉm cười, không có ý muốn gây hấn.
" Hoàng hậu cho gọi đến hàn huyên, bản cung đến bồi người. Lệ phi, Bảo tần cũng hảo rỗi. À...bản cung quên mất, các ngươi lâu rồi chưa hầu hạ thánh giá, sao có thể không rỗi chứ? "
Bảo tần trừng mát nhìn nàng, xét thấy thân phận có làm gì chỉ có mình chịu thiệt liền giật dây cho Lệ phi làm loạn.
" Nương nương, hoàng hậu cũng thật thiên vị, chỗ bọn ta cũng chỉ là vải ấm thông thường, không ngờ người lại có tận hai cây lụa Bích Châu "
Lệ phi nhìn đến hai cây lụa sau lưng nàng, ánh mắt hóa bất mãn, đây là số lụa mà Dật An Vương đưa vào cung theo thông lệ hằng năm,