"Hãy để tôi bình tĩnh lại trước." Tay chân vẫn còn run rẩy, Ánh Hạ thực sự không thể lái xe.
"Cứu người như cứu hỏa. Nếu cô không thể tiếp tục lái xe thì hãy để tôi lái!" Lê Uy Long nói.
Sau khoảnh khắc kinh hoàng vừa nãy chắc chắn cô ta không thể bình tĩnh mà lái xe tiếp nữa. ‘Nếu còn cố nhất định sẽ xảy ra tai nạn.Tốt hơn hết mình hãy tự nắm giữ lấy vận mệnh của mình thay vì để cô ta làm điều đó’. Vĩnh Thiên thầm nghĩ.
"Anh lái được không?" Ánh Hạ cố gắng hỏi.
"Cô hỏi vớ vẩn gì thế? Tôi mà không thể lái được thì lúc nãy đã cùng chết với cô trên ghế phụ rồi. Không phải cô vẫn nghĩ vừa rồi là tôi lại gặp may nữa đấy chứ?" Lê Uy Long rất ngạc nhiên
"Được rồi. Vậy anh hãy lái xe." Ánh Hạ cũng biết rằng cô đã hỏi quá nhiều. Chính Lê Uy Long vừa cứu cô ta thoát khỏi tay thần chết, đó không phải là điều may mắn tình cờ. Có thể anh ta không phải là một tài xế hạng xoàng.
Do đó, Ánh Hạ và Lê Uy Long chuyển vị trí cho nhau. Lê Uy Long sang ghế lái còn Ánh Hạ ngồi ghế phụ.
Ngay khi cầm vô lăng, Vĩnh Thiên lập tức khởi động chiếc xe, lao nhanh về phía thung lũng Ngạc Khuông.
Tốc độ của anh ta không chậm hơn Ánh Hạ chút nào. Thậm chí còn nhanh hơn!
"Lái chậm thôi! Lái nhanh như thế là anh muốn giết tôi đấy à ?" Ánh Hạ cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi khi thấy mình dường như đang ngồi cạnh một con ma tốc độ.
Thường là vậy. Người lái thì không sợ nhưng người ngồi thì lại vô cùng sợ hãi.
Thật buồn cười vì mới chỉ phút trước Ánh Hạ mới là người phải nói với anh như thế vậy mà phút sau hai người đã đảo ngược vị trí cho nhau.
"Đồng nghiệp của cô đang lâm vào một trận chiến không cân sức. Họ có thể mất mạng bất kể lúc nào nếu không có chi viện kịp thời. Nên chúng ta phải đến đó càng nhanh càng tốt!" Lê Uy Long đáp nhanh.
Miễn đó là những người chiến sĩ bảo vệ bình an cho cuộc sống dân lành, mang lại tương