“Sao tôi lại không dám chứ? Không cần biết thân phận của Bùi Phú Quý là gì, chỉ cần ông ta phạm pháp, tôi vẫn sẽ bắt ông ta!” Ánh Hạ nói.
“Bắt ông ta thì có ích gì? Cảnh sát các người cũng không khép tội cho ông ta được. Khi đó, tòa án sẽ tuyên ông ta không có tội, vậy nên nếu cô bắt ông ta, cũng chẳng có tác dụng gì”, Lê Uy Long nói.
“Tòa án luôn công bằng, và sẽ không có trường hợp nào như anh nói.” Ánh Hạ nói.
“Được rồi, vậy cô cứ việc thử xem.” Lê Uy Long thấy Ánh Hạ bướng bỉnh như vậy, cũng không muốn nói nhiều.
“Đương nhiên là tôi sẽ thử. Khi tìm đủ bằng chứng, tôi sẽ bắt giữ hai bố con Bùi Phú Quý và Bùi Thái Khang.” Ánh Hạ nói xong liền rời đi.
Vào buổi tối, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đến nhà họ Chu để dự tiệc.
Khi đến nhà họ Chu, mọi người đã đến đông đủ rồi, họ cũng đã ngồi vào vị trí.
Chu Nhược Mai nhìn thấy Chu Lệ Ngọc cùng Trần An Huy cũng ở đó, đột nhiên tức giận, hỏi: “Sao các người lại ở đây?”
Lê Uy Long cũng cau mày khi thấy Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy đang ở đây. Đôi nam nữ chó má này lần trước lừa dối Chu Nhược Mai ở nhà hàng Đại Thành, vậy mà bây giờ vẫn còn mặt mũi đến nhà họ Chu ăn cơm sao?
“Đây không phải là nhà của một mình chị, đây cũng là nhà tôi, sao chúng tôi không thể tới chứ?” Chu Lệ Ngọc tự tin nói. Bây giờ có rất nhiều người nhà họ Chu ở đây, Chu Nhược Mai và Lê Uy Long không dám làm gì cô ta.
“Đúng vậy, tôi cũng là con rể nhà họ Chu, chồng cô cũng là con rể nhà họ Chu, nếu anh ta có thể đến, tại sao tôi lại không thể