“Dư Hân, không ngờ em lại giỏi đến vậy, điều anh không hề hay biết, em lại có thể nhìn ra dễ dàng.” Lê Uy Long giả vờ không hiểu, khen ngợi Chu Nhược Mai.
“Em đã nói gì nào, em là quán quân trong cuộc thi cờ tướng toàn quốc. Đến cả những thủ thuật vặt vãnh như này mà em còn không biết thì năm đó làm sao em có thể giành quán quân chứ?” Chu Nhược Mai đáp.
Bị Chu Nhược Mai hỏi ngược lại, Lê Uy Long không nói nên lời, lẽ nào cô ấy thật sự đã giành được chức vô địch?
Chu Nhược Mai lại nói tiếp: “Những ván cờ đường phố như này đầy rẫy những cái bẫy, chuyên dùng để lừa những kẻ tự cao tự cho rằng mình rất rành chơi cờ. Người thật sự biết chơi cờ thì sẽ không bị mắc bẫy. Bởi vì họ hiểu rõ thế trận như này cùng lắm thì chỉ có thể là hòa, không hề có cách nào đánh thắng được.”
“Vậy cao thủ thực sự thì sẽ thế nào? Cao thủ thực sự có phá giải được thế cờ này không?” Lê Uy Long hỏi.
“Cao thủ thật sự, đương nhiên là có thể rồi!” Chu Nhược Mai trả lời.
“Vậy nếu để em đánh, thì em có thể giải được tàn cục này không?” Lê Uy Long hỏi tiếp.
“Chuyện nhỏ, ván cờ này mà để em ra tay thì chỉ cần vài phút là xong ngay.” Chu Nhược Mai đáp.
“Tin được không đấy” Lê Uy Long bán tín bán nghi.
“Em đã nói với anh rồi mà, em là quán quân trong giải cờ tướng toàn quốc, là bậc thầy của các bậc thầy cờ tướng! Nói cho anh biết, trước đây em từng đánh cờ với một ông già trên đường phố, thắng liền mười mấy ván, khiến ông ta tức đến ói máu tại chỗ, đưa đến bệnh viện cấp cứu mới sống lại được.” Chu Nhược Mai nói.
“Lại có chuyện như vậy nữa ư?” Lê Uy Long có chút kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi, anh nhìn xem em có giống đang khoác lác không?” Chu Nhược Mai nói.
“Không giống.” Lê Uy Long đâu có ngốc, qua những phân tích của Chu Nhược Mai, anh đã biết vợ mình là một cao thủ. Nếu không phải là cao thủ thì rõ ràng không thể nào đưa ra nhận xét như vậy được.
Trong lúc Chu Nhược Mai thì thầm với Lê Uy Long, anh chàng đầu đinh đã đi đến nước phi tượng.
“Ăn!” Ông ông ta chỉ chờ có thế, lập tức thu con pháo về ăn con xe chủ lực mà anh chàng đầu đinh dùng để tấn công.
Quả nhiên đúng như Chu Nhược Mai dự đoán, sau khi anh chàng đầu đinh phi tượng, thì đã vô tình dọn đường giúp ông ta kia rút con pháo về ăn mất con xe của anh ta.
Anh chàng đầu đinh không hề nghĩ đến việc sau khi phi tượng đến đầu sông, lại tạo nên một pháo đài cho ông ta kia, tự dâng hiến con xe chủ lực của mình.
Anh chàng đầu đinh mồ hôi nhễ nhại, thế trận thay đổi chóng mắt, anh ta không biết nên đánh tiếp như thế nào, tay cầm cờ bắt đầu run rẩy.
Không chút hồi hộp, sau vài nước đi,