“Cô gái trẻ, tôi thấy cô vốn chẳng có tài cán gì cả, rõ ràng là chỉ biết khoác lác. Con gái như vậy là không tốt đâu. Nếu cô thực sự có khả năng, hãy cùng tôi chơi một ván cờ để chứng minh cho mọi người thấy, được không.” Ông lão nói.
“Tôi khuyên ông đừng ép phải ra tay, nếu không ông sẽ chẳng còn tin vào cuộc đời này đâu.” Chu Nhược Mai đáp.
“Đừng khoác lác nữa. Nếu thực sự lợi hại như vậy, hãy chơi cùng tôi một ván cờ tiền triệu. Nếu cô không dám thì ngậm miệng lại, đừng ở đây ăn nói hồ đồ, ra vẻ ta đây” Ông lão khiêu khích. Lúc đó, một người đàn ông đeo kính cũng lên tiếng: “Đúng vậy, không có tài cán thì ở đây khoe khoang cái gì? Nếu thực sự có năng lực, hãy chứng minh cho mọi người thấy đi! Trông cô không có vẻ giống một người thiếu tiền nhỉ, chỉ mất ba triệu thôi mà.”
Chu Nhược Mai tức giận nói: “Được, là các người ép tôi, đợi lát nữa thua hết tiền thì đừng trách tôi.”
Lê Uy Long cũng muốn xem kỹ năng đánh cờ của Chu Nhược Mai nên dĩ nhiên anh sẽ không ngăn cản cô. Ba triệu đối với với anh và Chu Nhược Mai chẳng đáng là bao.
Chu Nhược Mai lấy ba triệu ra từ trong túi xách, ném lên bàn cờ đặt cược.
Ông lão thấy thế hớn hở, lập tức xếp bàn cờ lại, sau đó lấy ra ba triệu, đặt xuống đất.
“Cô có giỏi thì thắng hết tiền của tôi đi, bắt đầu đi!”
“Được, nhưng tôi muốn nói trước rằng một khi tôi đã hạ quyết tâm thì hoàn toàn có thể đánh bại tất cả.” Dư Vũ Hinh nói.
Ngay khi nghe được lời này từ Dư Vũ Hinh, những người xem đột nhiên phá lên cười, bàn luận sôi nổi:
“Não của mỹ nhân này có vấn đề hay sao? Những lời của cô ấy nói ra thật quá kiêu ngạo.”
“Chắc chắn đồ ngốc, một đứa con gái làm sao có thể biết đánh cờ!”
“Đúng là có tiền nhưng ngốc nghếch. Một cô gái trẻ làm sao có thể đấu lại một cao thủ chơi cờ lão luyện được?”
“Cô gái này trông thật xinh đẹp mà không hiểu sao lại ngớ ngẩn đến vậy. Hóa ra mỹ nữ không hề có não!”
Chu Nhược Mai bỏ ngoài tai những lời chế nhạo của người khác và bắt đầu