Lê Uy Long hỏi: "Bà của Dư Hân, vì sao muốn ép mẹ ruột của em ấy đi?"
Tô Ánh Tuyết: "Bởi vì Giang Mộng Vận có xuất thân nghèo nàn, chỉ là con gái trong một gia đình bình thường. Gia chủ nhà họ Chu cảm thấy bà ấy không xứng với nhà họ Chu, cho nên mới ép bà đi."
Nghe đến đây, trái tim Lê Uy Long bất chợt run lên. Bởi vì tình huống này, tương tự như cảnh ngộ mà mẹ anh gặp phải!
"Cậu hẳn cũng biết đó, hôn nhân con nhà quyền thế đều coi trọng môn đăng hộ đối. Nếu cưới một cô gái xuất thân nghèo nàn như vậy, sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ."
"Hơn nữa, người xuất thân nghèo khó, giáo dưỡng thường không được tốt, mấy phương diện lễ nghi này nọ sẽ có sự chênh lệch, mà gen di truyền cũng không đủ tốt, đứa con sinh ra sẽ không ưu tú!"
Tô Ánh Tuyết giải thích việc Giang Mộng Vận bị ép phải rời đi.
"Shit! Nói năng vô lý!" Lê Uy Long hoàn toàn nổi giận: "Nhà họ Chu các người thì có cái lễ nghi gì, bản chất càng không cần phải bàn tới! Bao năm qua, các người luôn bày đủ loại hình thức để châm biếm, sỉ nhục tôi và Dư Hân, đây mới đúng là bản chất của các người phải không?"
Tô Ánh Tuyết á khẩu không nói được gì, cũng không dám nói lung tung.
"Nhà họ Chu mấy người, đều là một đám mắt chó, bợ đít kẻ tiểu nhân!"
"Đám các người là những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, gặp người có tiền có thế thì a dua nịnh nọt, đối với những người thân phận thấp kém thì tìm đủ mọi cách chế giễu, bà còn dám ở đây lên tiếng nói tố chất với tôi?" Lê Uy Long càng nói càng giận.
Bởi vì chuyện mẹ ruột Chu Nhược Mai đã đâm trúng điểm đau của anh, nghe thêm mấy lời nói vô nghĩa của Tô Ánh Tuyết, lại càng khiến anh nhớ tới mẹ mình.
Mẹ anh Lê Hồng Lý, là một cô gái xuất thân bình thường, được gả vào gia đình nhà họ Long giàu có ở thủ đô.
Về sau nhà họ Long lại cho rằng mẹ anh chỉ là một dân đen bình thường, thân phận thấp kém, không xứng với nhà bọn họ, không xứng làm con dâu nhà họ Long. Còn anh vì là đứa con được sinh ra bởi tầng lớp hạ lưu, cho nên hai mẹ con anh đồng thời bị trục xuất khỏi nhà họ Long, lang bạt khắp nơi, chịu biết bao khổ cực!
Mãi cho đến khi lưu lạc tới Đà Lạt, khi sắp chết đói thì gặp được Chu Nhược Mai và ông nội của cô, hai ông cháu đã vươn tay cứu giúp, cho hai mẹ con anh một khoản tiền, nhờ thế mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Đáng tiếc là, sau này mẹ anh vẫn bị buồn bực mà chết.
Lê Uy Long chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với ai chuyện này, bởi vì anh hận nhà họ Long, hận bọn họ máu