"Tôi cũng không biết bà ấy đâu, tôi chỉ biết bà ấy không giờ sống ở Đà Lạt, gia đình bà ấy ở vùng khác. À đúng rồi, hình như bà ấy là người Quảng Ngãi." Tô Ánh Tuyết nói.
Lê Uy Long: "Vậy tại sao bà ấy lại quen biết được với Chu Hòa?"
"Bọn họ là bạn thời đại học, quen biết nhau lúc đi học."
Lê Uy Long lại hỏi: "Chu Hòa có biết tung tích của bà ấy không?"
"Chắc là không đâu. Trước kia Chu Hòa còn lén tôi điều tra, nhưng tìm đến cuối cùng vẫn không chút tăm hơi. Bởi vì bà cũng đã dọn sạch rồi, không còn ở Quãng Ngãi nữa, cũng không biết đã chuyển đi nơi nào."
"Chuyện này, tại sao các người không nói cho Dư Hân? Tại sao vẫn muốn tiếp tục lừa gạt em ấy?"
"Không nói cho nó biết mới là lẽ thường tình! Ai lại đi nói với đứa con mình nuôi lớn rằng, mình không phải mẹ ruột của nó? Với lại khi đó, gia chủ nhà họ Chu cũng không để cho người nào nhắc tới chuyện này, ai dám nói lung tung chứ?"
Lê Uy Long cũng cảm thấy Tô Ánh Tuyết nói có lý, có ai sẽ lại đi nói thẳng với con mình, mình không phải mẹ ruột?
"Về chuyện mẹ ruột Dư Hân, bà còn biết thêm gì nữa không?" Lê Uy Long rất muốn giúp Chu Nhược Mai truy hỏi tung tích của mẹ cô.
"Những gì tôi biết đều đã nới với cậu, không còn gì nữa. Giang Mộng Vận chỉ mới sinh Dư Hân được vài ngày thì đã bị ép đi rồi. Còn tôi mấy tháng sau đó mới được gả vào, những chuyện tôi biết được chỉ có nhiêu đó. Chuyện này đã qua hơn 20 năm rồi, đã không còn ai nhắc lại."
"Được rồi, nếu bà không biết, thì thôi vậy!" Lê Uy Long cho rằng bà ta cũng không dám giấu diếm, có truy hỏi thêm nữa cũng chẳng được kết quả gì.
Chuyện đã qua hai mươi năm, Giang Mộng Vận giờ ở nơi đâu không ai biết, muốn truy hỏi xác thực là có hơi khó khăn!
"Tôi đã nói hết tất cả đều những điều mình biết, chẳng lẽ cậu còn không chịu buông tha, vẫn muốn giết tôi sao?" Tô Ánh Tuyết sợ hãi.
"Niệm tình ân tình bà đã nuôi dưỡng Dư Hân, hôm nay tôi không giết bà, tô sẽ thả cho bà một con đường sống."
Lê Uy Long hiểu, chuyện này Tô Ánh Tuyết cũng không thực sự đáng chết. Bởi vì bà chỉ đuổi bố anh khỏi nhà thôi, vốn không thể biết